. Chương 841: Dần dà liền lạnh nhạt .
Coverter:
Editor: May
"Sao mẹ không biết chuyện này?"
Đừng nói là sinh con, đến cả chuyện hai người kết hôn, bà cũng không nghe người ta nhắc qua.
Mộ Dư cầm lấy một quả táo, vừa gọt vỏ vừa nói: "Hôn lễ của bọn họ là tổ chức ở thành Giang, mẹ đương nhiên không biết rồi. Hơn nữa những bạn bè kia của mẹ, bình thường nói chuyện với mẹ đều là những chuyện gì, người nào có mông tốt sinh em bé, người nào có xương chậu nhỏ không mang thai được, có bao giờ nói chuyện nghiêm chỉnh đâu."
Lương Ngâm Thu bị lời của cô chận đến á khẩu không trả lời được, bà ta im lặng một hồi lâu, mới sực nhớ ra gì đó, "Anh của con có chuyện phiền lòng gì chỉ nói với con, về chuyện Thẩm Chanh, thằng bé có thật để xuống rồi không?"bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]
Động tác trên tay Mộ Dư dừng một chút, sau đó nói: "Anh của con không ngốc, sẽ không giữ vững một phần tình cảm không có kết quả, dù anh ấy không nỡ để xuống, cũng nhất định sẽ bắt buộc mình để xuống."
Không đợi Lương Ngâm Thu nói chuyện, cô lại lên tiếng, "Có đôi khi sự thật chính là máu chó như vậy. Mẹ, mẹ nhất định thật không ngờ người bị mình ghét bỏ hôm nay trôi qua tốt như vậy đi."
Mộ Dư nói xong, vẻ mặt nghiêm túc lên: "Ban đầu mẹ cảm thấy gia cảnh cô ấy không tốt, hơn nữa còn là một tên lường gạt, cho nên vẫn luôn không chịu tiếp nhận cô ấy. Từ đó mẹ phá đám tình cảm của cô ấy và anh trai con, làm cho bọn họ mỗi người đi một ngả. Thật ra khi đó mẹ đã làm rất quá đáng."
"Sau đó có một lần mẹ theo giúp anh con đi xem mắt, kết quả phát hiện đối tượng hẹn hò là Thẩm Chanh, vì vậy lại mở miệng tổn thương cô ấy, làm cô ấy vô cùng xấu hổ. Lúc ấy Thẩm Chanh nhấc bàn đập ly ở trước mặt mẹ, còn ném một tầm thẻ vàng tới trước mặt mẹ. Mẹ cũng vì vậy bệnh nặng một trận, sau đó cũng không nhắc tới cô ấy nữa."
"Mẹ, mẹ biết không, khi con nghe anh con nhắc tới những chuyện này, con đều không đáng thay Thẩm Chanh. Dù cô ấy có tệ thế nào, cô ấy cũng từng là cô gái mà anh trai con thích qua. Anh của con là người trưởng thành, anh ấy có năng lực phán đoán của mình, nếu như một phụ nữ không đáng để anh ấy yêu, vậy thì tại sao anh ấy sẽ dây dưa cô ấy không buông? Mà mẹ lần lượt theo cản trở, khiến một đoạn tình cảm vốn có thể tiếp tục không bệnh mà mất."
"Nếu như con là Thẩm Chanh, con sẽ không lật bàn cũng sẽ không đập bể cái ly, mà là sẽ trực tiếp ra tay đánh mẹ. Trưởng bối thì thế nào? Đúng chính là đúng, sai chính là sai. Mẹ có thể chỉ đường cho cuộc sống người khác, nhưng không thể thao túng cuộc sống của người khác."
Nghe đến đó, sắc mặt Lương Ngâm Thu trầm xuống, "Tiểu Dư, những lời này là con nên nói ư? Dù mẹ làm không đúng, cũng là vì tốt cho anh của con. Anh của con ưu tú như vậy, không phải bất kỳ một phụ nữ nào đều có thể xứng đôi."
"Dạ, anh của con rất ưu tú không sai. Nhưng Thi Vực thì sao, một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi, có được tài sản nghìn tỷ, có tính là thành công, có tính là ưu tú không?"
Mộ Dư nói những thứ này, không chỉ là vì bất bình thay Thẩm Chanh, còn muốn để Lương Ngâm Thu nhận ra mình sai lầm, ý thức được năm đó, quả thật là bà quá võ đoán, trong lúc chưa chính thức hiểu rõ về một người, liền hoàn toàn bác bỏ cô ấy.
Nếu như năm đó không phải bà nhúng tay vào, có lẽ hôm nay cũng không phải là cục diện này, có lẽ người ngoài không biết hai nhà Mộ Thi lui tới càng ngày càng ít, nhưng cô lại rất rõ ràng.
Đoạn cảm tình quá khứ, mặc dù anh trai đã buông xuống, nhưng nếu quả thật để anh ấy đối mặt nói, anh ấy vẫn không thản nhiên chống đỡ được.
Dù sao cũng đã yêu thật sự.
Cho nên hơn một năm nay, lúc nào anh của cô cũng dùng tất cả loại lý do kéo xa liên quan với Thi Vực, cộng thêm bận rộn trên phương diện làm ăn, bọn họ rất ít lại cùng nhau uống rượu và tâm sự như trước kia, dần dà, cũng lạnh nhạt đi.
/1296
|