Chương 867: Chào ngài, rượu đỏ của ngài.
Editor: May
Bắt đầu yêu là một ánh mắt, phía sau yêu là đồng hoang vô hạn. Sau đó trong thời gian buồn chán, hai bên chìm đắm ở đồng hoang, mênh mông bát ngát, đi đến cuối cùng..... Hề Yên
22 năm sau....
Thi Vực và Thẩm Chanh đi nước ngoài định cư, Thi Thiên Tước cũng theo bọn họ đi nước ngoài, mà Thi Ngạo Tước lại ở trong nước phát triển.
Màn đêm buông xuống, phố xá cũng vừa lên đèn.
Đèn đường màu vàng ấm, bao phủ cả chợ đêm ở bên trong một mảnh mờ ám tình điệu.
Ở nơi thành phố cực kỳ phồn hoa này, cuộc sống về đêm ngợp trong vàng son mới bắt đầu.
Ciaos, nơi ăn uống vui chơi lớn nhất, tọa lạc ở trung tâm thành phố.
Người có thể tiêu tiền ở bên trong, đều là con cháu nhà giàu quý tộc, không phú thì cũng quý.
Nghe nói nơi này, cũng là hố giao dịch không hợp pháp.
Nhưng thế lực sau lưng cường đại, không ai cản trở hắc ám sinh sôi vô biên này.
Kiến trúc lộng lẫy lộ ra vài phần hương vị xa hoa lãng phí, trong phòng khách chiếu đầy ánh đèn, trên quầy bar bày đầy các loại đồ uống rượu cồn, mùi rượu gay mũi và mùi thuốc lá đầy cả sảnh đường.
Tô Cửu Y ngừng thở, cố nén hương vị rượu cồn khó nén trong lồng ngực, lảo đảo xông vào nhà vệ sinh, nằm sấp ở trên bồn rửa tay khó chịu nôn khan.
Vừa rồi đi phòng 304 đưa rượu, mấy ông chủ bụng phệ muốn cô uống vài ly.
Cô chỉ là nhân viên phục vụ đưa rượu, không có năng lực phản kháng khách mời bức bách quá đáng, đành phải rót một ly rượu vào trong miệng.
Tửu lượng cô không tốt, thuộc về loại hình một ly liền say, mới vừa rồi bị uống một ly rượu nhỏ kia đã là cực hạn.
Cũng may đồng nghiệp đi ngang qua kịp thời giải vây thay cô, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nôn xong, Tô Cửu Y cảm thấy trong dạ dày thoải mái không ít, mở vòi nước ra rửa mặt một chút, mới lảo đảo đi ra nhà vệ sinh.
Thân thể có chút không có sức, dưới chân giống như là đạp bông, bay bổng.
"Tô Cửu Y, phòng VIP 4203 có vị tiên sinh muốn rượu đỏ lâu năm."
Trong tai nghe, đường dây riêng của nhân viên phục vụ truyền đến giọng nói của quản lý.
Tô Cửu Y vươn tay liếc nhìn đồng hồ, còn hơn mười phút sẽ đến lúc tan việc, đưa xong chai rượu đỏ này, hôm nay liền có thể giải phóng rồi.
Cô hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy.
Một thân đồ đồng phục làm việc bao bọc lấy thân hình gợi cảm, ngũ quan tinh tế, làn da trơn mềm, gò má bởi vì tác dụng rượu cồn mà nhuộm lên một chút đỏ ửng.
Dưới ngọn đèn lưu ly, cảnh tượng loáng thoáng lờ mờ làm cho người ngất ngây, cô bưng rượu đỏ đi về gian phòng VIP tầng cao nhất.
"Chào ngài, rượu đỏ của ngài."
Đứng ở ngưỡng cửa, cô đưa tay gõ cửa phòng.
Nhưng qua hồi lâu, trong phòng cũng không có một chút động tĩnh nào.
"Có người không?"
Cô lại tăng lực đạo gõ cửa lên.
Nhưng đáp lại cô, vẫn là yên tĩnh vừa rồi.
Không có người?
Tô Cửu Y vừa nghĩ, vừa đặt tay đến trên tay cầm cửa, nhẹ nhàng đè xuống, cửa phòng liền không bị không không chế mở ra rồi.
Ngoài ngọn đèn màu ấm chiếu sáng rất nhỏ, mờ mờ ám ám, khiến cả căn phòng đều bao phủ trong mơ hồ, rất không chân thực.
Tô Cửu Y đi vào, đập vào mặt chính là một cổ hương vị hương liệu nồng đậm.
Cô vốn bởi vì uống rượu mà chóng mặt, nghe được mùi vị kia, trong đầu lập tức một mảnh hỗn loạn.
Hương vị gay mũi này, khiến cảm giác nôn mửa lại chợt dâng lên trong lồng ngực của cô.
Cô cố nén khó chịu, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi đến chỗ bàn trà, muốn nâng chai để xuống sau đó rời đi.
Vừa mới đi qua, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên giường lớn rộng rãi dành cho hai người bên cạnh.
Anh ta đưa lưng về phía cô, không thấy rõ dung mạo và vẻ mặt, nhưng từ tầm vóc đến xem thì đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
"Tiên sinh?"
Tô Cửu Y dụi dụi mắt, giọng nói trầm thấp không có sức, tay chân bắt đầu có chút không nghe theo sự sai bảo.
Cô đột nhiên cảm giác cả thân thể trở nên nóng hổi, cảm giác còn mãnh liệt hơn lúc uống rượu vừa rồi.
/1296
|