Thủ hạ dưới tay Diệp Thao làm việc hiệu suất cực kỳ cao, chuyện cầu hôn xin phép với Ngụy Triết đã xong, Ngụy Triết đồng ý, Nhị lão Ngụy gia vốn không đồng ý, kết quả không biết làm sao bị Ngụy Triết thuyết phục, cứ như vậy cho dù Nhị lão đối với Diệp Thao không hài lòng lắm nhưng bởi nguyên nhân cá biệt nên cũng không ngăn cản.
Hách Quang Quang nghe nói Ngụy Triết đã đồng ý hôn sự này, lấy thân phận huynh trưởng nàng muốn thay nàng thu xếp tất cả việc thành thân, không nhin được cười lạnh một tiếng: “Cha mẹ ta đã không còn, không ai có quyền quyết định chuyện cả đời của ta!”
Diệp Thao nghe vậy biểu tình có chút khác thường, nhướng nhướng mày hỏi: “Địa vị Ngụy Triết trong lòng nàng không phải cao hơn người bình thường sao?”
Hách Quang Quang muốn nói Ngụy Triết chỉ là nghĩa huynh không phải thân huynh đệ, huống chi cuối cùng vẫn vì lợi ích của mình mà ‘bán’ nàng cho Diệp Thao! Mặc dù trong lòng dù ít dù nhiều vẫn giận hành động của Ngụy Triết, nhưng không có ý định để Diệp Thao biết bèn hừ một tiếng nói: “Địa vị cao không có nghĩa là có thể làm chủ hôn sự của ta.”
“Trước mắt Ngụy Triết có thể coi như một nửa người thân của nàng, căn cứ vào nguyên tắc tôn trọng nàng mới đi cầu hôn với hắn, nếu nàng cảm thấy hắn không có quyền làm chủ hôn sự của nàng, vậy càng tốt, ngày mai nàng theo ta trở về Diệp thị sơn trang sau đó tìm được ngày tốt thì thành thân ngay.” Diệp Thao vui vẻ, mặt mày trong nháy mắt buông lỏng, cười giống như mèo trộm được cá không bằng.
Hách Quang Quang nghe vậy tâm run lẩy bẩy, dùng khóe mắt liếc Diệp Thao một cái không chừa chút mặt mũi nào cho ai đó nói: “Nghĩa huynh ta không có quyền, ngươi cũng thế.”
“Không sao cả, ta chuẩn bị của ta, nàng không muốn là chuyện của nàng, không cản trở lẫn nhau.” Hai ngày thường xuyên chịu việc đả kích cùng cự tuyệt vô số lần lúc này Diệp Thao đã có thể mặt không đổi tim không loạn ứng chiến, có thể tâm bình khí hòa mà ứng đối với cửa hôn sự không được chút mong đợi nào này từ Hách Quang Quang.
“Ngươi!” Hách Quang Quang giận đến trắng mắt, trình độ vô sỉ của Diệp Thao đang tăng trưởng nhanh gấp 10 lần mỗi ngày, quả là khó lòng phòng bị.
Hách Quang Quang không biết tin Ngụy Triết bí mật hộ tống Dương thị đi Diệp thị sơn trang, Dương thị cũng không giống Diệp Thao đặc biệt tìm hiểu mối quan hệ giữa Hách Quang Quang và thiên kim Ngụy gia mà là bị hoàng hậu thỉnh cầu, tương đương với việc hoàng đế gián tiếp thỉnh cầu đi Diệp thị sơn trang bàn chuyện chính sự.
Diệp thị sơn trang thân là đệ nhất trang của phương bắc, tiền tài cùng quyền thế cực kỳ gây chú ý, mặc dù hàng năm ngoài sáng nộp thuế trong tối hiếu kính tặng quà cáp tiền tài không ít nhưng Hoàng đế háo sắc thành tính thu thập tam cung lục viện tốn tiền như nước chảy, quốc khố sớm đã ra nhiều vào ít, vì vậy liền đánh chủ ý lên đầu phú thương bốn miền nam bắc.
Phàm là người có tiền đều hy vọng có thể làm quan, như vậy ra ngoài mới có chút địa vị, nhưng loại hiện tượng thường gặp này lại không có người nào ở Diệp thị sơn trang thích, Hoàng đế mấy lần ám hiệu Diệp Thao có thể cho hắn hoặc người thân của hắn làm chức quan không nhỏ.
Nhưng điều kiện này bị Diệp Thao từ chối nhiều lần, hắn không hứng thú với việc làm quan, cũng không muốn uổng phí đưa tiền mình kiếm được cho Hoàng đế tiêu, trừ bỏ thuế má và một phần hiếu kính bên ngoại, cái khác có thể nói là vắt cổ chày ra nước.
Mánh khóe đương kim Hoàng đế không nhiều, lại không có bản lãnh nên quốc khố mới dần dần trống rỗng, cũng may biên cảnh an toàn không có địch quốc tới xâm chiếm nếu không Hoàng đế căn bản không gánh nổi quốc gia với ưu điểm duy nhất là tham luyến mỹ sắc.
Năm nay quốc gia có hai địa phương gặp phải đại nạn, quốc khố vốn đã trống rỗng lại cần chi cứu tế càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, Hoàng đế không còn cách nào khác liền phái các thủ hạ đắc lực đi moi tiền trong tay các phú thương, vì không muốn trở thành chuyện cười nên phải bí mật hành động, bởi vì Diệp Thao không mê làm quan không có gì để dụ dỗ muốn từ trong tay hắn vớt được chút béo bở quả là mơ tưởng, đang lúc Hoàng đế phiền não thì nhớ đến Tô gia có quan hệ xâu xa với Diệp gia, vì vậy đặc biệt lệnh cho Dương thị đi Diệp thị sơn trang muốn dùng tình mẹ con thân tình cảm hóa Diệp Thao, khiến cho hắn vì quốc thái dân an, vì muôn dân trăm họ mà xuất ra một phần lực nhỏ.
Trượng phu Dương thị Tô thượng thư không phân thân ra được vì vậy liền do Tô Văn Ngộ cùng nàng đến Diệp thị sơn trang, mùa đông đi đường xa không yên ổn, Tô Văn Ngộ ba mớ võ mèo cào gặp phải cướp tự bảo vệ mình cũng khó căn bản không thể bảo vệ được Dương thị, Hoàng đế suy nghĩ lựa chọn người hộ tống bọn họ vì vậy Ngụy Triết thân cận xuất sắc vinh hạnh nhận nhiệm vụ này.
Do đó trách nhiệm thuyết phục Diệp Thao ‘hiếu kính’ quốc khố rơi xuống vai hai người Ngụy Triết và Dương thị, Ngụy Triết tính toán nhân dịp làm chuyện công này thuận tiện giải quyết chuyện riêng luôn, chuyện riêng chính là mang biểu muội hắn Hách Quang Quang ra khỏi Diệp thị sơn trang.
Các thế lực thương hộ khác căn bản không dám phản kháng triều đình, dù nhiều hay ít cũng ‘hiếu kính’, song Diệp thị sơn trang bất đồng, mặc dù nó kiếm được rất nhiều tiền nhưng địa vị lại là người võ lâm thế gia, người trong võ lâm mọi việc không do triều đình quản lý, xưa nay cùng triều đình là nước sông không phạm nước giếng, rất nhiều việc chỉ cần người trong võ lâm làm không quá phận thì triều đình từ trước đến nay đều nhắm một mắt mở một mắt, nói cách khác chính là Hoàng đế có chút vô lực, đối với chuyện võ lâm thế gia thế lực không nhỏ lại không làm điều gì khiêu khích quyền uy triều đình nếu không muốn hao binh tổn tướng thì không thể đi trêu chọc.
Nghĩ cũng có thể biết cuối cùng mục đích lên đường lần này của Dương thị và Ngụy Triết không đạt được, Diệp Thao không muốn nuôi một ‘sắc Long’ vĩnh viễn ăn không no vì vậy không vì Dương thị là mẹ hắn mà bị lừa ‘coi tiền như rác’, quả quyết cự tuyệt yêu cầu vụng trộm của Hoàng đế.
Chuyện được giao không hoàn thành, Hoàng đế không vui lắm nhưng bởi việc quyên góp tiền này cũng không minh bạch nên không dám nói ra bên ngoài, coi như bất mãn cũng chỉ ở trong lòng, đối với Dương thị cũng Ngụy Triết sắc mặt như thường nhưng thường xuyên lựa những chuyện nhỏ nhặt phóng đại sai lầm quở trách họ trước mặt mọi người làm mất thể diện.
Thật ra mấy chục năm qua Ngụy tướng vụng trộm vơ vét tiền bạc cũng không ít, nhưng mấy đứa con không có tiền đồ tiêu sạch hơn phân nửa tiền bạc hắn nửa đời cực khổ vơ vét, vì thế không chỉ có quốc khố trống rỗng, Tướng phủ cũng không giàu có như vẻ bề ngoài, vì vậy khi Diệp Thao hứa chi ra một khoản tiền cho triều đình cùng Tướng phủ là tách biệt Ngụy gia chẳng những bỏ đi tính toán muốn luận tội bắt cóc còn không truy cứu việc hắn cưỡng bức Hách Quang Quang.
Mặc dù đặt lợi ích lên đầu nên không ra mặt vì Hách Quang Quang nhưng nguyên nhân chủ yếu còn do Hách Quang Quang không cùng họ nhận thân, Ngụy Triết tới đánh Diệp Thao một quyền đã là dạy dỗ, về phần Ngụy tướng không có tư cách xuất đầu đại diện, nếu gây ra hoài nghi sẽ kéo theo chuyện năm đó khi quân, cơ nghiệp trăm năm của Ngụy gia đều sẽ bị hủy.
Chuyện này Diệp Thao cho Ngụy gia đủ mặt mũi, coi như bị Dương thị và Ngụy Triết thành tâm đả động mà đồng ý quyên tiền bạc cho triều đình.
Lúc đó bắt cóc người trên đường không có người đi đường vì vậy trừ mấy người trong cuộc người bên ngoài căn bản không biết, không muốn có người dèm pha nên hai bên ăn ý làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Diệp Thao có tiền, Ngụy gia có quyền, trước mắt Diệp Thao cũng chưa dùng tới quyền lực Ngụy gia nhưng khó đảm bảo sau này sẽ không có dịp dùng đến, mà tiền Diệp Thao Ngụy gia đã dùng sau này vẫn sẽ cần, hai bên theo như nhu cầu đều liên quan đến Hách Quang Quang mà làm thành mối quan hệ hài hòa ăn ý.
Mặc dù Ngụy gia quyền lực cực lớn song lại là người trong quan trường, có nhiều chuyện không tiện giải quyết bên ngoài do người trong giang hồ lại thích hợp hơn.
Hai bên đều biết sau khi Diệp Thao và Hách Quang Quang thành thân hai nhà Ngụy, Diệp coi như quan hệ thân thích, vì việc này mà Diệp Thao cùng ‘những người biết chuyện’ Ngụy gia ở chung thập phần hòa thuận vui vẻ.
Buổi tối, Diệp Thao mang theo Hách Quang Quang tới Ngụy gia, bới vì ngày thứ hai phải đi, bữa cơm chiều chính là để Hách Quang Quang từ biệt Ngụy tướng và Ngụy Triết.
Lúc dùng cơm lão phu nhân lôi kéo Hách Quang Quang ngồi cạnh bà, những người ngồi cùng phần lớn là trưởng bối, theo lý Hách Quang Quang nên ngồi ở bàn dưới ngồi gần lão phu nhân là không hợp lễ nghĩa nhưng lão phu nhân cố chấp, trong bữa ăn căn bản là không buông tay Hách Quang Quang, vì vậy Hách Quang Quang dưới hơn mười đạo ánh mắt hoặc ao ước hoặc ghen tị soi mói không tự nhiên ngồi cạnh lão phu nhân dùng cơm.
“Quang Quang thích ăn món nào thì cứ ăn, không sao cả.” Lão phu nhân tự mình gắp thức ăn cho Hách Quang Quang, vì muốn bồi thường thiệt thòi cho Hách Quang Quang, lão phu nhân cho phép nàng có thể tùy tiện ăn không cần câu nệ lễ tiết mỗi món chỉ được nhấc đũa ba lần.
Nhìn trong bát các món ngon chất thành núi, lại nhìn bát trống không của lão phu nhân, Hách Quang Quang vốn có chút thất vọng cũng dần biến mất. Lão phu nhân có nỗi khổ tâm của riêng bà, việc lớn việc nhỏ Ngụy gia đều do bà làm chủ, vì vậy quyết định đối với việc Ngụy gia không vì nàng mà ra mặt mà cùng Diệp Thao trở thành đồng minh, nàng bất mãn cũng chỉ đổ lỗi lên đầu mình Ngụy Triết là được rồi.
Tứ tiểu thư Ngụy Oánh thấy lão phu nhân vẫn gắp thức ăn cho Hách Quang Quang, mình còn chưa có hưởng qua vinh hạnh đặc biệt này, lại nghĩ tới Ngụy Triết đối xử với thân muội muội này cũng không bằng Hách Quang Quang không khỏi sinh lòng uất ức, không nhịn được đố kỵ mà nói: “Tổ mẫu thiên vị, chỉ biết gắp cho muội muội Quang Quang, Oánh nhi cũng muốn được tổ mẫu gắp cho đồ ăn.”
Lão phu nhân nghe vậy nhướng mày, trừng mắt khiển trách: “Câm miệng! Sau khi dùng cơm xong nói xin lỗi với Quang Quang.”
Nhất thời nét mặt Ngụy Oánh cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng lên rồi dần dần mất đi huyết sắc, để đường đường thiên kim tiểu thư như nàng nói xin lỗi với kẻ bình dân quê mùa so với phạt nàng chép sách quỳ Phật đường còn khó tiếp nhận hơn.
Hách Quang Quang thấy Ngụy Oánh trừng ánh mắt không thân thiện tới không khỏi cười một tiếng, biết lão phu nhân muốn bồi thường nàng, không muốn dùng bữa cơm này trong ánh nhìn chăm chú phẫn uất vì vậy mở miệng nói: “Không cần, lão phu nhân không đề cập tới Quang Quang còn quên mất việc đó rồi, Tứ tiểu thư đã chịu phạt, chắc hẳn về sau cũng không tái phạm, nói xin lỗi thôi….”
Lão phu nhân cầm tay Hách Quang Quang, sắc mặt nghiêm túc nói: “Con không cần nhiều lời, nó làm sai nhất định phải biết nhận sai, nếu cho mình là thiên kim tiểu thư mà có thể làm loạn thì sai hoàn toàn rồi, ở nhà mẹ còn có người cưng chiều dễ dàng tha thứ một khi thành thân ở nhà chồng còn ai dung túng nó nữa?”
Ngụy Oánh nghe vậy hốc mắt đỏ lên, nước mắt xoay tròn trong hốc mắt chỉ chực trào ra, muốn nói gì cũng bị lão phu nhân trừng mắt cho sợ hãi nuốt lời nói vào trong, bất đắc dĩ cúi đầu nhai cơm mà như ăn sáp nến.
Lão phu nhân không để ý tiếp tục gắp thức ăn không ngừng cho Hách Quang Quang, hành động này cùng việc vì nàng mà khiển trách Ngụy Oánh khiến chỗ nhóm các phu nhân và thiếu phu nhân khác thấy khó hiểu, không rõ sao Hách Quang Quang lại được lão phu nhân yêu thích và coi trọng như vậy, trong lúc nhất thời đều dùng ánh mắt khẩn trương nhìn nàng, trong đầu đủ các loại suy đoán viển vông, trước khi có đáp án mỗi người đều âm thầm quyết định không đi trêu chọc Hách Quang Quang để tránh chọc giận lão phu nhân.
Ăn xong một bữa cơm trong lòng mọi người cũng đã vòng mấy lượt, Hách Quang Quang ăn cũng không thoải mái, lão phu nhân đối với nàng càng tốt tâm tình nàng càng phức tạp, thật may đã ăn xong cơm, mọi người đều trở về phòng của mình, có chuyện phải làm thì đi làm, sau khi Ngụy Oánh uất ức xin lỗi Hách Quang Quang, lão phu nhân đưa nàng tới phòng nhà trên ăn điểm tâm ngọt sau bữa ăn.
Không lâu sau, Ngụy Triết tới, lão phu nhân nói: “Quang Quang đi cùng Triết nhi ra ngoài trò chuyện đi.”
Hách Quang Quang có chút không muốn đơn độc cùng Ngụy Triết ở chung, bất đắc dĩ bị lão phu nhân yêu cầu, chỉ đành đứng dậy cùng Ngụy Triết ra ngoài.
“Quang Quang, ngươi rất giận vi huynh phải không?” Đi tới sân có ánh sáng ảm đạm, Ngụy Triết dừng lại xoay người ánh mắt phức tạp nhìn Hách Quang Quang vẫn trầm mặc sau khi ra ngoài.
Hách Quang Quang không tiến lại gần, cách Ngụy Triết một đoạn thì dừng lại, tầm mắt đặt xuống giày Ngụy Triết âm thanh lạnh nhạt nói: “Không nói đến tức giận, thất vọng thì chắc chắn có.”
Ngụy Triết nghe vậy trong mắt lướt qua một tia xấu hổ, than thở áy náy nói: “Mặc dù rất muốn nói là bất đắc dĩ nhưng ta vì lợi ích mà không ra mặt cho muội là sự thật không thể chối cãi, ta đứng ở đây, nếu trong lòng muội uất ức hoặc tức giận cứ tới đây đánh mấy cái cho hả giận thì thôi.”
Hách Quang Quang cũng không tiến lên đánh như hắn mong muốn, mà là ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi và Diệp Thao cuối cùng đã đạt thành thỏa thuận gì?”
“Chuyện này không tiện nói ra, thứ lỗi.” Ngụy Triết trả lời lộ chút lúng túng.
Sớm đoán được hắn sẽ không nói nhưng trong lòng Hách Quang Quang vẫn thất vọng, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần áy náy, những ngày qua đều là nghĩa huynh chăm sóc Quang Quang không ít, huống chi ngày đó lúc nghĩa huynh đánh Diệp Thao một quyền coi như vì Quang Quang trút giận, ngược lại từ lúc quen biết tới nay Quang Quang không có vì nghĩa huynh mà làm chuyện gì cả, nếu muốn nói xin lỗi chắc cũng là ta nói mới đùng.”
Lời nói Hách Quang Quang quá mức khách khi, Ngụy Triết nghe được lông mày nhíu lại, chăm chú nhìn Hách Quang Quang nói: “Quang Quang, nếu như ngươi bất mãn vi huynh tình nguyện ngươi đánh chửi cũng không muốn ngươi trở nên khách sáo như vậy. Vi huynh nhìn ra được Diệp Thao đối xử với ngươi khác biệt, hắn sẽ đối xử tử tế với ngươi, hơn nữa vi huynh phát hiện phần lớn người ở Diệp thị sơn trang cũng thích ngươi, nơi đó thích hợp với ngươi sau khi gả qua….”
“Ngừng.” Hách Quang Quang cắt đứt lời nói Ngụy Triết, hít sau một hơi nói: “Đừng nói nữa …nếu nghĩa huynh còn niệm tình huynh muội của chúng ta thì đừng nói nữa.”
Ngụy Triết dừng lại, nhìn Hách Quang Quang mắt ánh trào lên một tia đau lòng không dễ phát giác, cười khổ nói: “Sao ta lại muốn nói lời chúc phúc cho ngươi cùng Diệp Thao chứ? Quang Quang, thật ra thì ta…..”
“Ngụy đại nhân, thời gian không còn sớm, Diệp mỗ tới đón Quang Quang trở về.” Diệp Thao đột nhiên xuất hiện, cắt đứt lời Ngụy Triết chưa nói xong.
“Diệp trang chủ tới thật đúng lúc.” Ngụy triết lạnh giọng châm chọc nói.
“Ha ha, chẳng lẽ Ngụy đại nhân không biết bây giờ Diệp mỗ hận không thể mang Quang Quang bên cạnh mình đi bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu, một khắc không thấy được nàng đều đứng ngồi không yên.” Diệp Thao cười lớn đi lên kéo bả vai Hách Quang Quang qua nói.
Hách Quang Quang chợt rùng mình một cái, lời nói của Diệp Thao làm nàng lạnh đến buồn nôn.
Ngụy Triết nhìn chằm chằm cánh tay xiết chặt Hách Quang Quang kia, nhiệt độ trong mắt giảm xuống, lạnh lùng nói: “Hy vọng Diệp trang chủ nói thật, hơn nữa đối xử tốt với Quang Quang cả đời, nếu không chỉ cần nàng bị một chút uất ức ở Diệp thị sơn trang Ngụy gia chúng ta sẽ không ngồi yên không để ý đến!”
Nghe vậy, Diệp Thao chẳng những không giận còn thu hồi cười đùa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngụy Triết đảm bảo nói: “Ngụy đại nhân yên tâm, nhiều năm qua Diệp mỗ chỉ có một lần có ý niệm muốn lấy vợ chính là vì Quang Quang, tất nhiên ta sẽ không phụ nàng!”
“Được, chúng ta mỏi mắt mong chờ.” Hai người đàn ông nhìn thẳng mắt nhau không ai nhường ai, mạch nước ngầm mãnh liệt trào dâng.
Hách Quang Quang kẹp giữa hai người đàn ông không phát hiện quỷ dị hay mạch nước ngầm giữa họ, chỉ bị lời nói Diệp Thao kích động làm nổi da gà, cảm thấy Diệp Thao người này bình thường xem ra rất lạnh nhạt, ai ngờ nói đến những thứ này lại có thể nói những lời làm ghê tởm chết người được.
Tạm biệt Ngụy triết, Diệp Thao mang Hách Quang Quang đi chào hỏi Ngụy tướng cùng Ngụy lão phu nhân rồi về.
Buổi sáng ngày tiếp theo dùng qua điểm tâm, Diệp Thao cùng Hách Quang Quang cưỡi ngựa trắng của nàng lên đường, cưỡi ngựa đi nhanh, Hách Quang Quang lại không phải thiên kim mảnh mai nên Diệp Thao không lựa chọn ngồi xe ngựa.
Đặt Hách Quang Quang ngồi vững trước người, phóng ngựa đi Diệp Thao tâm tính tốt lớn tiếng nói: “Trước khi trời tối có thể về đến nhà, chúng ta phải nhanh lên, đứa bé Tử Thông kia nhớ nàng có lẽ đoán nàng sắp về lúc này sợ là nóng lòng không đợi kịp nữa muốn gặp nàng ngay.”
Hách Quang Quang nghe nói Ngụy Triết đã đồng ý hôn sự này, lấy thân phận huynh trưởng nàng muốn thay nàng thu xếp tất cả việc thành thân, không nhin được cười lạnh một tiếng: “Cha mẹ ta đã không còn, không ai có quyền quyết định chuyện cả đời của ta!”
Diệp Thao nghe vậy biểu tình có chút khác thường, nhướng nhướng mày hỏi: “Địa vị Ngụy Triết trong lòng nàng không phải cao hơn người bình thường sao?”
Hách Quang Quang muốn nói Ngụy Triết chỉ là nghĩa huynh không phải thân huynh đệ, huống chi cuối cùng vẫn vì lợi ích của mình mà ‘bán’ nàng cho Diệp Thao! Mặc dù trong lòng dù ít dù nhiều vẫn giận hành động của Ngụy Triết, nhưng không có ý định để Diệp Thao biết bèn hừ một tiếng nói: “Địa vị cao không có nghĩa là có thể làm chủ hôn sự của ta.”
“Trước mắt Ngụy Triết có thể coi như một nửa người thân của nàng, căn cứ vào nguyên tắc tôn trọng nàng mới đi cầu hôn với hắn, nếu nàng cảm thấy hắn không có quyền làm chủ hôn sự của nàng, vậy càng tốt, ngày mai nàng theo ta trở về Diệp thị sơn trang sau đó tìm được ngày tốt thì thành thân ngay.” Diệp Thao vui vẻ, mặt mày trong nháy mắt buông lỏng, cười giống như mèo trộm được cá không bằng.
Hách Quang Quang nghe vậy tâm run lẩy bẩy, dùng khóe mắt liếc Diệp Thao một cái không chừa chút mặt mũi nào cho ai đó nói: “Nghĩa huynh ta không có quyền, ngươi cũng thế.”
“Không sao cả, ta chuẩn bị của ta, nàng không muốn là chuyện của nàng, không cản trở lẫn nhau.” Hai ngày thường xuyên chịu việc đả kích cùng cự tuyệt vô số lần lúc này Diệp Thao đã có thể mặt không đổi tim không loạn ứng chiến, có thể tâm bình khí hòa mà ứng đối với cửa hôn sự không được chút mong đợi nào này từ Hách Quang Quang.
“Ngươi!” Hách Quang Quang giận đến trắng mắt, trình độ vô sỉ của Diệp Thao đang tăng trưởng nhanh gấp 10 lần mỗi ngày, quả là khó lòng phòng bị.
Hách Quang Quang không biết tin Ngụy Triết bí mật hộ tống Dương thị đi Diệp thị sơn trang, Dương thị cũng không giống Diệp Thao đặc biệt tìm hiểu mối quan hệ giữa Hách Quang Quang và thiên kim Ngụy gia mà là bị hoàng hậu thỉnh cầu, tương đương với việc hoàng đế gián tiếp thỉnh cầu đi Diệp thị sơn trang bàn chuyện chính sự.
Diệp thị sơn trang thân là đệ nhất trang của phương bắc, tiền tài cùng quyền thế cực kỳ gây chú ý, mặc dù hàng năm ngoài sáng nộp thuế trong tối hiếu kính tặng quà cáp tiền tài không ít nhưng Hoàng đế háo sắc thành tính thu thập tam cung lục viện tốn tiền như nước chảy, quốc khố sớm đã ra nhiều vào ít, vì vậy liền đánh chủ ý lên đầu phú thương bốn miền nam bắc.
Phàm là người có tiền đều hy vọng có thể làm quan, như vậy ra ngoài mới có chút địa vị, nhưng loại hiện tượng thường gặp này lại không có người nào ở Diệp thị sơn trang thích, Hoàng đế mấy lần ám hiệu Diệp Thao có thể cho hắn hoặc người thân của hắn làm chức quan không nhỏ.
Nhưng điều kiện này bị Diệp Thao từ chối nhiều lần, hắn không hứng thú với việc làm quan, cũng không muốn uổng phí đưa tiền mình kiếm được cho Hoàng đế tiêu, trừ bỏ thuế má và một phần hiếu kính bên ngoại, cái khác có thể nói là vắt cổ chày ra nước.
Mánh khóe đương kim Hoàng đế không nhiều, lại không có bản lãnh nên quốc khố mới dần dần trống rỗng, cũng may biên cảnh an toàn không có địch quốc tới xâm chiếm nếu không Hoàng đế căn bản không gánh nổi quốc gia với ưu điểm duy nhất là tham luyến mỹ sắc.
Năm nay quốc gia có hai địa phương gặp phải đại nạn, quốc khố vốn đã trống rỗng lại cần chi cứu tế càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, Hoàng đế không còn cách nào khác liền phái các thủ hạ đắc lực đi moi tiền trong tay các phú thương, vì không muốn trở thành chuyện cười nên phải bí mật hành động, bởi vì Diệp Thao không mê làm quan không có gì để dụ dỗ muốn từ trong tay hắn vớt được chút béo bở quả là mơ tưởng, đang lúc Hoàng đế phiền não thì nhớ đến Tô gia có quan hệ xâu xa với Diệp gia, vì vậy đặc biệt lệnh cho Dương thị đi Diệp thị sơn trang muốn dùng tình mẹ con thân tình cảm hóa Diệp Thao, khiến cho hắn vì quốc thái dân an, vì muôn dân trăm họ mà xuất ra một phần lực nhỏ.
Trượng phu Dương thị Tô thượng thư không phân thân ra được vì vậy liền do Tô Văn Ngộ cùng nàng đến Diệp thị sơn trang, mùa đông đi đường xa không yên ổn, Tô Văn Ngộ ba mớ võ mèo cào gặp phải cướp tự bảo vệ mình cũng khó căn bản không thể bảo vệ được Dương thị, Hoàng đế suy nghĩ lựa chọn người hộ tống bọn họ vì vậy Ngụy Triết thân cận xuất sắc vinh hạnh nhận nhiệm vụ này.
Do đó trách nhiệm thuyết phục Diệp Thao ‘hiếu kính’ quốc khố rơi xuống vai hai người Ngụy Triết và Dương thị, Ngụy Triết tính toán nhân dịp làm chuyện công này thuận tiện giải quyết chuyện riêng luôn, chuyện riêng chính là mang biểu muội hắn Hách Quang Quang ra khỏi Diệp thị sơn trang.
Các thế lực thương hộ khác căn bản không dám phản kháng triều đình, dù nhiều hay ít cũng ‘hiếu kính’, song Diệp thị sơn trang bất đồng, mặc dù nó kiếm được rất nhiều tiền nhưng địa vị lại là người võ lâm thế gia, người trong võ lâm mọi việc không do triều đình quản lý, xưa nay cùng triều đình là nước sông không phạm nước giếng, rất nhiều việc chỉ cần người trong võ lâm làm không quá phận thì triều đình từ trước đến nay đều nhắm một mắt mở một mắt, nói cách khác chính là Hoàng đế có chút vô lực, đối với chuyện võ lâm thế gia thế lực không nhỏ lại không làm điều gì khiêu khích quyền uy triều đình nếu không muốn hao binh tổn tướng thì không thể đi trêu chọc.
Nghĩ cũng có thể biết cuối cùng mục đích lên đường lần này của Dương thị và Ngụy Triết không đạt được, Diệp Thao không muốn nuôi một ‘sắc Long’ vĩnh viễn ăn không no vì vậy không vì Dương thị là mẹ hắn mà bị lừa ‘coi tiền như rác’, quả quyết cự tuyệt yêu cầu vụng trộm của Hoàng đế.
Chuyện được giao không hoàn thành, Hoàng đế không vui lắm nhưng bởi việc quyên góp tiền này cũng không minh bạch nên không dám nói ra bên ngoài, coi như bất mãn cũng chỉ ở trong lòng, đối với Dương thị cũng Ngụy Triết sắc mặt như thường nhưng thường xuyên lựa những chuyện nhỏ nhặt phóng đại sai lầm quở trách họ trước mặt mọi người làm mất thể diện.
Thật ra mấy chục năm qua Ngụy tướng vụng trộm vơ vét tiền bạc cũng không ít, nhưng mấy đứa con không có tiền đồ tiêu sạch hơn phân nửa tiền bạc hắn nửa đời cực khổ vơ vét, vì thế không chỉ có quốc khố trống rỗng, Tướng phủ cũng không giàu có như vẻ bề ngoài, vì vậy khi Diệp Thao hứa chi ra một khoản tiền cho triều đình cùng Tướng phủ là tách biệt Ngụy gia chẳng những bỏ đi tính toán muốn luận tội bắt cóc còn không truy cứu việc hắn cưỡng bức Hách Quang Quang.
Mặc dù đặt lợi ích lên đầu nên không ra mặt vì Hách Quang Quang nhưng nguyên nhân chủ yếu còn do Hách Quang Quang không cùng họ nhận thân, Ngụy Triết tới đánh Diệp Thao một quyền đã là dạy dỗ, về phần Ngụy tướng không có tư cách xuất đầu đại diện, nếu gây ra hoài nghi sẽ kéo theo chuyện năm đó khi quân, cơ nghiệp trăm năm của Ngụy gia đều sẽ bị hủy.
Chuyện này Diệp Thao cho Ngụy gia đủ mặt mũi, coi như bị Dương thị và Ngụy Triết thành tâm đả động mà đồng ý quyên tiền bạc cho triều đình.
Lúc đó bắt cóc người trên đường không có người đi đường vì vậy trừ mấy người trong cuộc người bên ngoài căn bản không biết, không muốn có người dèm pha nên hai bên ăn ý làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Diệp Thao có tiền, Ngụy gia có quyền, trước mắt Diệp Thao cũng chưa dùng tới quyền lực Ngụy gia nhưng khó đảm bảo sau này sẽ không có dịp dùng đến, mà tiền Diệp Thao Ngụy gia đã dùng sau này vẫn sẽ cần, hai bên theo như nhu cầu đều liên quan đến Hách Quang Quang mà làm thành mối quan hệ hài hòa ăn ý.
Mặc dù Ngụy gia quyền lực cực lớn song lại là người trong quan trường, có nhiều chuyện không tiện giải quyết bên ngoài do người trong giang hồ lại thích hợp hơn.
Hai bên đều biết sau khi Diệp Thao và Hách Quang Quang thành thân hai nhà Ngụy, Diệp coi như quan hệ thân thích, vì việc này mà Diệp Thao cùng ‘những người biết chuyện’ Ngụy gia ở chung thập phần hòa thuận vui vẻ.
Buổi tối, Diệp Thao mang theo Hách Quang Quang tới Ngụy gia, bới vì ngày thứ hai phải đi, bữa cơm chiều chính là để Hách Quang Quang từ biệt Ngụy tướng và Ngụy Triết.
Lúc dùng cơm lão phu nhân lôi kéo Hách Quang Quang ngồi cạnh bà, những người ngồi cùng phần lớn là trưởng bối, theo lý Hách Quang Quang nên ngồi ở bàn dưới ngồi gần lão phu nhân là không hợp lễ nghĩa nhưng lão phu nhân cố chấp, trong bữa ăn căn bản là không buông tay Hách Quang Quang, vì vậy Hách Quang Quang dưới hơn mười đạo ánh mắt hoặc ao ước hoặc ghen tị soi mói không tự nhiên ngồi cạnh lão phu nhân dùng cơm.
“Quang Quang thích ăn món nào thì cứ ăn, không sao cả.” Lão phu nhân tự mình gắp thức ăn cho Hách Quang Quang, vì muốn bồi thường thiệt thòi cho Hách Quang Quang, lão phu nhân cho phép nàng có thể tùy tiện ăn không cần câu nệ lễ tiết mỗi món chỉ được nhấc đũa ba lần.
Nhìn trong bát các món ngon chất thành núi, lại nhìn bát trống không của lão phu nhân, Hách Quang Quang vốn có chút thất vọng cũng dần biến mất. Lão phu nhân có nỗi khổ tâm của riêng bà, việc lớn việc nhỏ Ngụy gia đều do bà làm chủ, vì vậy quyết định đối với việc Ngụy gia không vì nàng mà ra mặt mà cùng Diệp Thao trở thành đồng minh, nàng bất mãn cũng chỉ đổ lỗi lên đầu mình Ngụy Triết là được rồi.
Tứ tiểu thư Ngụy Oánh thấy lão phu nhân vẫn gắp thức ăn cho Hách Quang Quang, mình còn chưa có hưởng qua vinh hạnh đặc biệt này, lại nghĩ tới Ngụy Triết đối xử với thân muội muội này cũng không bằng Hách Quang Quang không khỏi sinh lòng uất ức, không nhịn được đố kỵ mà nói: “Tổ mẫu thiên vị, chỉ biết gắp cho muội muội Quang Quang, Oánh nhi cũng muốn được tổ mẫu gắp cho đồ ăn.”
Lão phu nhân nghe vậy nhướng mày, trừng mắt khiển trách: “Câm miệng! Sau khi dùng cơm xong nói xin lỗi với Quang Quang.”
Nhất thời nét mặt Ngụy Oánh cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng lên rồi dần dần mất đi huyết sắc, để đường đường thiên kim tiểu thư như nàng nói xin lỗi với kẻ bình dân quê mùa so với phạt nàng chép sách quỳ Phật đường còn khó tiếp nhận hơn.
Hách Quang Quang thấy Ngụy Oánh trừng ánh mắt không thân thiện tới không khỏi cười một tiếng, biết lão phu nhân muốn bồi thường nàng, không muốn dùng bữa cơm này trong ánh nhìn chăm chú phẫn uất vì vậy mở miệng nói: “Không cần, lão phu nhân không đề cập tới Quang Quang còn quên mất việc đó rồi, Tứ tiểu thư đã chịu phạt, chắc hẳn về sau cũng không tái phạm, nói xin lỗi thôi….”
Lão phu nhân cầm tay Hách Quang Quang, sắc mặt nghiêm túc nói: “Con không cần nhiều lời, nó làm sai nhất định phải biết nhận sai, nếu cho mình là thiên kim tiểu thư mà có thể làm loạn thì sai hoàn toàn rồi, ở nhà mẹ còn có người cưng chiều dễ dàng tha thứ một khi thành thân ở nhà chồng còn ai dung túng nó nữa?”
Ngụy Oánh nghe vậy hốc mắt đỏ lên, nước mắt xoay tròn trong hốc mắt chỉ chực trào ra, muốn nói gì cũng bị lão phu nhân trừng mắt cho sợ hãi nuốt lời nói vào trong, bất đắc dĩ cúi đầu nhai cơm mà như ăn sáp nến.
Lão phu nhân không để ý tiếp tục gắp thức ăn không ngừng cho Hách Quang Quang, hành động này cùng việc vì nàng mà khiển trách Ngụy Oánh khiến chỗ nhóm các phu nhân và thiếu phu nhân khác thấy khó hiểu, không rõ sao Hách Quang Quang lại được lão phu nhân yêu thích và coi trọng như vậy, trong lúc nhất thời đều dùng ánh mắt khẩn trương nhìn nàng, trong đầu đủ các loại suy đoán viển vông, trước khi có đáp án mỗi người đều âm thầm quyết định không đi trêu chọc Hách Quang Quang để tránh chọc giận lão phu nhân.
Ăn xong một bữa cơm trong lòng mọi người cũng đã vòng mấy lượt, Hách Quang Quang ăn cũng không thoải mái, lão phu nhân đối với nàng càng tốt tâm tình nàng càng phức tạp, thật may đã ăn xong cơm, mọi người đều trở về phòng của mình, có chuyện phải làm thì đi làm, sau khi Ngụy Oánh uất ức xin lỗi Hách Quang Quang, lão phu nhân đưa nàng tới phòng nhà trên ăn điểm tâm ngọt sau bữa ăn.
Không lâu sau, Ngụy Triết tới, lão phu nhân nói: “Quang Quang đi cùng Triết nhi ra ngoài trò chuyện đi.”
Hách Quang Quang có chút không muốn đơn độc cùng Ngụy Triết ở chung, bất đắc dĩ bị lão phu nhân yêu cầu, chỉ đành đứng dậy cùng Ngụy Triết ra ngoài.
“Quang Quang, ngươi rất giận vi huynh phải không?” Đi tới sân có ánh sáng ảm đạm, Ngụy Triết dừng lại xoay người ánh mắt phức tạp nhìn Hách Quang Quang vẫn trầm mặc sau khi ra ngoài.
Hách Quang Quang không tiến lại gần, cách Ngụy Triết một đoạn thì dừng lại, tầm mắt đặt xuống giày Ngụy Triết âm thanh lạnh nhạt nói: “Không nói đến tức giận, thất vọng thì chắc chắn có.”
Ngụy Triết nghe vậy trong mắt lướt qua một tia xấu hổ, than thở áy náy nói: “Mặc dù rất muốn nói là bất đắc dĩ nhưng ta vì lợi ích mà không ra mặt cho muội là sự thật không thể chối cãi, ta đứng ở đây, nếu trong lòng muội uất ức hoặc tức giận cứ tới đây đánh mấy cái cho hả giận thì thôi.”
Hách Quang Quang cũng không tiến lên đánh như hắn mong muốn, mà là ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi và Diệp Thao cuối cùng đã đạt thành thỏa thuận gì?”
“Chuyện này không tiện nói ra, thứ lỗi.” Ngụy Triết trả lời lộ chút lúng túng.
Sớm đoán được hắn sẽ không nói nhưng trong lòng Hách Quang Quang vẫn thất vọng, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần áy náy, những ngày qua đều là nghĩa huynh chăm sóc Quang Quang không ít, huống chi ngày đó lúc nghĩa huynh đánh Diệp Thao một quyền coi như vì Quang Quang trút giận, ngược lại từ lúc quen biết tới nay Quang Quang không có vì nghĩa huynh mà làm chuyện gì cả, nếu muốn nói xin lỗi chắc cũng là ta nói mới đùng.”
Lời nói Hách Quang Quang quá mức khách khi, Ngụy Triết nghe được lông mày nhíu lại, chăm chú nhìn Hách Quang Quang nói: “Quang Quang, nếu như ngươi bất mãn vi huynh tình nguyện ngươi đánh chửi cũng không muốn ngươi trở nên khách sáo như vậy. Vi huynh nhìn ra được Diệp Thao đối xử với ngươi khác biệt, hắn sẽ đối xử tử tế với ngươi, hơn nữa vi huynh phát hiện phần lớn người ở Diệp thị sơn trang cũng thích ngươi, nơi đó thích hợp với ngươi sau khi gả qua….”
“Ngừng.” Hách Quang Quang cắt đứt lời nói Ngụy Triết, hít sau một hơi nói: “Đừng nói nữa …nếu nghĩa huynh còn niệm tình huynh muội của chúng ta thì đừng nói nữa.”
Ngụy Triết dừng lại, nhìn Hách Quang Quang mắt ánh trào lên một tia đau lòng không dễ phát giác, cười khổ nói: “Sao ta lại muốn nói lời chúc phúc cho ngươi cùng Diệp Thao chứ? Quang Quang, thật ra thì ta…..”
“Ngụy đại nhân, thời gian không còn sớm, Diệp mỗ tới đón Quang Quang trở về.” Diệp Thao đột nhiên xuất hiện, cắt đứt lời Ngụy Triết chưa nói xong.
“Diệp trang chủ tới thật đúng lúc.” Ngụy triết lạnh giọng châm chọc nói.
“Ha ha, chẳng lẽ Ngụy đại nhân không biết bây giờ Diệp mỗ hận không thể mang Quang Quang bên cạnh mình đi bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu, một khắc không thấy được nàng đều đứng ngồi không yên.” Diệp Thao cười lớn đi lên kéo bả vai Hách Quang Quang qua nói.
Hách Quang Quang chợt rùng mình một cái, lời nói của Diệp Thao làm nàng lạnh đến buồn nôn.
Ngụy Triết nhìn chằm chằm cánh tay xiết chặt Hách Quang Quang kia, nhiệt độ trong mắt giảm xuống, lạnh lùng nói: “Hy vọng Diệp trang chủ nói thật, hơn nữa đối xử tốt với Quang Quang cả đời, nếu không chỉ cần nàng bị một chút uất ức ở Diệp thị sơn trang Ngụy gia chúng ta sẽ không ngồi yên không để ý đến!”
Nghe vậy, Diệp Thao chẳng những không giận còn thu hồi cười đùa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngụy Triết đảm bảo nói: “Ngụy đại nhân yên tâm, nhiều năm qua Diệp mỗ chỉ có một lần có ý niệm muốn lấy vợ chính là vì Quang Quang, tất nhiên ta sẽ không phụ nàng!”
“Được, chúng ta mỏi mắt mong chờ.” Hai người đàn ông nhìn thẳng mắt nhau không ai nhường ai, mạch nước ngầm mãnh liệt trào dâng.
Hách Quang Quang kẹp giữa hai người đàn ông không phát hiện quỷ dị hay mạch nước ngầm giữa họ, chỉ bị lời nói Diệp Thao kích động làm nổi da gà, cảm thấy Diệp Thao người này bình thường xem ra rất lạnh nhạt, ai ngờ nói đến những thứ này lại có thể nói những lời làm ghê tởm chết người được.
Tạm biệt Ngụy triết, Diệp Thao mang Hách Quang Quang đi chào hỏi Ngụy tướng cùng Ngụy lão phu nhân rồi về.
Buổi sáng ngày tiếp theo dùng qua điểm tâm, Diệp Thao cùng Hách Quang Quang cưỡi ngựa trắng của nàng lên đường, cưỡi ngựa đi nhanh, Hách Quang Quang lại không phải thiên kim mảnh mai nên Diệp Thao không lựa chọn ngồi xe ngựa.
Đặt Hách Quang Quang ngồi vững trước người, phóng ngựa đi Diệp Thao tâm tính tốt lớn tiếng nói: “Trước khi trời tối có thể về đến nhà, chúng ta phải nhanh lên, đứa bé Tử Thông kia nhớ nàng có lẽ đoán nàng sắp về lúc này sợ là nóng lòng không đợi kịp nữa muốn gặp nàng ngay.”
/56
|