Chân mày Bành Trăn cau lại, muốn nói gì đó, nhưng thấy Yêu Thần thờ ơ ngồi ở một bên nên lại nuốt những lời sắp ra khỏi miệng trở vào.
Ngoài dự đoán của Liễu Hâm Nhã, đối với uy hiếp của nàng, Yêu Thần một chút phản ứng cũng không có, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp như xuân tháng ba, bình tĩnh nhìn nàng.
"Không hổ là Tôn chủ đại nhân, bây giờ còn có thể cố gắng trấn định, chỉ riêng phần định lực này thôi là đã có thể giỏi hơn mọi người rồi."Liễu Hâm Nhã cười lạnh, dò xét Yêu Thần.
Hiện giờ nàng có gì phải sợ hãi chứ, tất cả mọi chuyện đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Ánh mắt thoáng nhìn sang Bành Trăn đang không cam lòng, cố gắng đè nén cơn giận, nhíu mày cười nói: "Bành Trăn, đừng tưởng rằng ngươi có thể giết được vài ác ma thì rất lợi hại. Những thứ đó đơn giản chỉ là ác ma có thể đạt tới thực lực cấp chín trong nháy mắt mà thôi."
Liễu Hâm Nhã thoải mái nói, nhưng ác ma có thể đạt tới thực lực cấp chín đã đủ để quét sạch một mảnh Yêu giới rồi, ngay cả vương gia Dư Cận Thước được người người tôn sùng trong yêu giới cũng chỉ mới cấp bảy.
Sở dĩ nói như vậy, đơn giản chỉ vì Liễu Hâm Nhã muốn đã kích Bành Trăn mà thôi, hoặc là nói càng thể hiện thực lực của nàng thêm một bậc, ở trong mắt nàng, đám ác ma này chỉ là tiểu lâu la thôi.
Bành Trăn nghiến chặt răng đến nỗi vang lên tiếng ken két, nếu không phải Yêu Thần luôn không nói gì, hắn đã sớm xông lên đánh cho nữ nhân thối Liễu Hâm Nhã này một trận rồi.
Ở Vô Trần cư, nàng ta có tư cách gì mà diễu võ dương oai?
Ngón tay của Liễu Hâm Nhã giơ lên, từng đạo ánh sáng đỏ hóa thành đạn lạc đánh về phía Yêu Thần, oành oành oành, mấy tiếng động vang lên, tất cả đều bị bức tường vô hình xung quanh Yêu Thần ngăn trở, để lại mấy dấu vết bị đánh phá.
Dấu vết lần này tựa hồ còn sâu hơn hai vết vừa rồi, là do thực lực của Liễu Hâm Nhã càng lúc càng mạnh, hay bởi vì thực lực bây giờ của Yêu Thần đã ngày càng yếu đi? Liễu Lan Yên quay đầu nhìn Yêu Thần vẫn bình tĩnh như trước, mấy máy môi, nhưng lại không nói gì.
Chỉ mở to hai mắt cẩn thận nhìn hành động của Liễu Hâm Nhã, nhìn một đám sáng đỏ trùng trùng đánh vào xung quanh bọn họ, để lại hàng loạt vết tích giữa không trung.
Hai tay Bành Trăn nắm chặt thành quyền, bởi vì hắn dùng quá sức nên cánh tay run lên nhè nhẹ, hận không thể lập tức lao ra giáo huấn Liễu Hâm Nhã kia một trận, nàng có tư cách gì mà làm càn ở đây?
Xôn xao một tiếng, bức tường chắn của Yêu Thần dưới sự tấn công điên cuồng của Liễu Hâm Nhã đã trực tiếp bắn ra bốn phía, mũi nhọn màu đỏ cuồng loạn nhắm về phía Yêu Thần. Bành Trăn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Liễu Hâm Nhã, nữ nhân này không cần thiết phải giữ lại.
Một tiếng trầm đục từ không trung truyền đến, một bóng đen bị quăng trở về, đập mạnh xuống đất, bụi đất bắn lên tung tóe.
Mái tóc dài màu đỏ của Liễu Hâm Nhã bay lượn, giống như ác ma từ Địa phủ, bên môi mang theo ý cười châm chọc: "Bành Trăn, chủ tử của ngươi đã sớm nói với ngươi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Còn xông lên, thật sự là ngu xuẩn."
Bành Trăn bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào Liễu Hâm Nhã, hắn không hiểu, một nữ nhân như Liễu Hâm Nhã sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như thế?
Ánh mắt nghi hoặc pha lẫn phẫn hận của Bành Trăn không hề ảnh hưởng đến Liễu Hâm Nhã, nàng cười nhìn Yêu Thần, căn bản không thèm để Bành Trăn vào mắt: "Tôn chủ đại nhân, mỗi đêm đến giờ hợi (9-11g đêm) thì suy yếu đến mức không bằng cả một người thường, tin tức này trải qua sự quan sát cẩn thận trong thời gian dài của ta, đúng là thiên chân vạn xác."
"Ta đến Vô Trần cư lâu như thế, cho rằng chỉ là cái loại nông cạn đến điều tra hoàn cảnh bố cục của Vô Trần cư sao?" Liễu Hâm Nhã hừ lạnh, giống như con khổng tước cao ngạo vươn đầu lên thật cao, "So với tiến công vào Vô Trần cư còn không bằng bắt giặc thì bắt vua trước."
"Tôn chủ đại nhân, kế sách này của ta như thế nào?" Hiện giờ Liễu Hâm Nhã rất đắc ý, từ sau khi biết được bí mật lớn của Yêu Thần, bọn họ đã bố trí thật lâu, lần này nàng phải mạo hiểm cả tánh mạng để ẩn vào đây.
Ở ngoài mặt thì làm bộ điều tra hoàn cảnh xung quanh Vô Trần cư, trên thực tế, nàng chỉ làm một chuyện, đó chính là điều tra xem Yêu Thần có phải thực sự như tin tức bọn họ tìm hiểu không, mỗi lần đến giờ hợi là suy yếu đến cực điểm.
Kết quả, khiến nàng rất vui sướng, tin tức này là thật!
Một khi đã như vậy, nàng sao có thể buông tha cơ hội này?
Yêu Thần cười, thanh nhã như cúc: "Ngươi đúng là đã phí không ít tâm tư."
"Tất nhiên, đối phó với Tôn chủ đại nhân uy chấn tam giới, ta há có thể khinh thường?"Trong mắt Liễu Hâm Nhã, Yêu Thần nói như vậy, cũng đã rơi vào thế yếu rồi.
"Chỉ là thật không ngờ, một người vốn chỉ là quân cờ, cũng có thể đưa được Tôn chủ đại nhân tới." Ánh mắt của Liễu Hâm Nhã dừng trên người Liễu Lan Yên, nói không rõ là ghen tị hay thù hận.
Có thể khiến cho Yêu Thần danh chấn tam giới đặt ở trong lòng như thế, Liễu Lan Yên có được nhiều lắm, cho nên, nhất định nàng ta sẽ phải mất đi càng nhiều!
"Tôn chủ đại nhân, ngài nên ngoan ngoãn đi theo ta đi, hay là phải đợi ta ép ngài đi?" Liễu Hâm Nhã dõng dạc nói, như là đã xem Yêu Thần là con mồi trong tay nàng, mặc cho nàng bóp dẹp vo tròn.
Vì để phô trương thực lực của nàng, Liễu Hâm Nhã mạnh mẽ giơ một tay lên, một tia chớp sáng chói đánh thẳng từ không trung xuống, hung hăng bổ vào cạnh người Yêu Thần.
Mấy tảng đá lớn chung quanh đều biến thành bột mịn trong nháy mắt, mặt đất cháy đen một mảnh, cây cối hóa thành than đen.
Yêu Thần ngồi cách một thước vẫn ổn định như không, không có trốn, nhưng cũng không có chống cự.
Trong lòng Liễu Lan Yên mạnh mẽ trầm xuống, lời của Liễu Hâm Nhã đúng là thật, nếu không, sao hắn có thể để cho người khác làm càn trước mặt mình như thế?
Hắn là một người kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu khuất nhận như vậy?
"Tôn chủ đại nhân đã tôn quý như thế, vẫn là để ta mời ngài về đi."Liễu Hâm Nhã cố ý nhấn mạnh từ mồi, không cần nghĩ cũng biết là nàng muốn mời thế nào.
Hai tay giao nhau trước ngực, trong miệng cấp tốc niệm cái gì đó, mái tóc màu đỏ bay lượn, từng vũng máu loãng màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong không trung, như là rắn dài đánh về phía Yêu Thần.
Mùi máu tanh khiến cho người ta buồn nôn nhanh chóng xộc vào mũi, đi đến đâu, cây cối héo khô đến đó, bùn đất dưới chân hóa thành cát trong nháy mắt, tất cả sinh khí trong cơ thể sinh vật đều bị hút khô trong nháy mắt.
Sắc mặt Bành Trăn đại biến, cắn chặt răng, hắn biết hôm nay đã đụng phải một đối thủ mạnh, thực lực của Liễu Hâm Nhã tuyệt đối là trên cấp chín.
Hôm nay cho dù có liều chết, hắn cũng phải bảo vệ Tôn chủ.
"Liễu cô nương, nhanh chóng dẫn Tôn chủ rời đi." Bành Trăn vừa nói xong, máu loãng đã bắn đến người hắn, còn chưa kịp công kích đã bị một lực lượng cường hãn đè ép, khiến hắn không thể hô hấp, trái tim co rút thật mạnh.
Sức mạnh thật lớn!
Hắn dùng toàn lực chiến đấu, cố gắng kéo dài thời gian cho Tôn chủ, hiện giờ là lúc Tôn chủ suy yếu nhất, tuyệt đối không thể để Tôn chủ bị thương.
Ngay khi Bành Trăn muốn dùng mạng để đổi, từng vũng máu loãng mang theo lực lượng khủng bố lại dần dần biến mất, nói chính xác hơn là, cấp tốc bốc hơi sạch sẽ trước mặt hắn.
Đây, đây là sao chứ?
"Có chút thực lực thế này mà cũng muốn lấy ra để mất mặt xấu hổ hay sao?" Thanh âm quen thuộc, cảm giác xa lạ, khiến Bành Trăn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Liễu Lan Yên chỉ giương nhẹ một ngón tay, có một chút mãu loãng còn sót lại đang xoay tròn quanh đầu ngón tay nàng, chỉ là chút máu loãng này còn đậm hơn cả vừa rồi, ẩn chứa sức mạnh khiến cho lòn hắn phát run.
Đó là...... là lực lượng căn nguyên?
Không riêng gì Bành Trăn, ngay cả Liễu Hâm Nhã cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Liễu Lan Yên, "Ngươi, ngươi......."
Liễu Lan Yên cười nhẹ, giống như ánh mắt trời buổi sớm, xán lạn chói mắt, ngón tay nắm chặt, chút máu loãng trong nháy mắt hóa thành làn khói, biến mất không thấy: "Muốn động đến hắn, cũng phải xem ta có đồng ý không đã!"
Sắc mặt trầm xuống, khí thế bức người, khiến cho nhật nguyệt thất sắc!
Ngoài dự đoán của Liễu Hâm Nhã, đối với uy hiếp của nàng, Yêu Thần một chút phản ứng cũng không có, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp như xuân tháng ba, bình tĩnh nhìn nàng.
"Không hổ là Tôn chủ đại nhân, bây giờ còn có thể cố gắng trấn định, chỉ riêng phần định lực này thôi là đã có thể giỏi hơn mọi người rồi."Liễu Hâm Nhã cười lạnh, dò xét Yêu Thần.
Hiện giờ nàng có gì phải sợ hãi chứ, tất cả mọi chuyện đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Ánh mắt thoáng nhìn sang Bành Trăn đang không cam lòng, cố gắng đè nén cơn giận, nhíu mày cười nói: "Bành Trăn, đừng tưởng rằng ngươi có thể giết được vài ác ma thì rất lợi hại. Những thứ đó đơn giản chỉ là ác ma có thể đạt tới thực lực cấp chín trong nháy mắt mà thôi."
Liễu Hâm Nhã thoải mái nói, nhưng ác ma có thể đạt tới thực lực cấp chín đã đủ để quét sạch một mảnh Yêu giới rồi, ngay cả vương gia Dư Cận Thước được người người tôn sùng trong yêu giới cũng chỉ mới cấp bảy.
Sở dĩ nói như vậy, đơn giản chỉ vì Liễu Hâm Nhã muốn đã kích Bành Trăn mà thôi, hoặc là nói càng thể hiện thực lực của nàng thêm một bậc, ở trong mắt nàng, đám ác ma này chỉ là tiểu lâu la thôi.
Bành Trăn nghiến chặt răng đến nỗi vang lên tiếng ken két, nếu không phải Yêu Thần luôn không nói gì, hắn đã sớm xông lên đánh cho nữ nhân thối Liễu Hâm Nhã này một trận rồi.
Ở Vô Trần cư, nàng ta có tư cách gì mà diễu võ dương oai?
Ngón tay của Liễu Hâm Nhã giơ lên, từng đạo ánh sáng đỏ hóa thành đạn lạc đánh về phía Yêu Thần, oành oành oành, mấy tiếng động vang lên, tất cả đều bị bức tường vô hình xung quanh Yêu Thần ngăn trở, để lại mấy dấu vết bị đánh phá.
Dấu vết lần này tựa hồ còn sâu hơn hai vết vừa rồi, là do thực lực của Liễu Hâm Nhã càng lúc càng mạnh, hay bởi vì thực lực bây giờ của Yêu Thần đã ngày càng yếu đi? Liễu Lan Yên quay đầu nhìn Yêu Thần vẫn bình tĩnh như trước, mấy máy môi, nhưng lại không nói gì.
Chỉ mở to hai mắt cẩn thận nhìn hành động của Liễu Hâm Nhã, nhìn một đám sáng đỏ trùng trùng đánh vào xung quanh bọn họ, để lại hàng loạt vết tích giữa không trung.
Hai tay Bành Trăn nắm chặt thành quyền, bởi vì hắn dùng quá sức nên cánh tay run lên nhè nhẹ, hận không thể lập tức lao ra giáo huấn Liễu Hâm Nhã kia một trận, nàng có tư cách gì mà làm càn ở đây?
Xôn xao một tiếng, bức tường chắn của Yêu Thần dưới sự tấn công điên cuồng của Liễu Hâm Nhã đã trực tiếp bắn ra bốn phía, mũi nhọn màu đỏ cuồng loạn nhắm về phía Yêu Thần. Bành Trăn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Liễu Hâm Nhã, nữ nhân này không cần thiết phải giữ lại.
Một tiếng trầm đục từ không trung truyền đến, một bóng đen bị quăng trở về, đập mạnh xuống đất, bụi đất bắn lên tung tóe.
Mái tóc dài màu đỏ của Liễu Hâm Nhã bay lượn, giống như ác ma từ Địa phủ, bên môi mang theo ý cười châm chọc: "Bành Trăn, chủ tử của ngươi đã sớm nói với ngươi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Còn xông lên, thật sự là ngu xuẩn."
Bành Trăn bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào Liễu Hâm Nhã, hắn không hiểu, một nữ nhân như Liễu Hâm Nhã sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như thế?
Ánh mắt nghi hoặc pha lẫn phẫn hận của Bành Trăn không hề ảnh hưởng đến Liễu Hâm Nhã, nàng cười nhìn Yêu Thần, căn bản không thèm để Bành Trăn vào mắt: "Tôn chủ đại nhân, mỗi đêm đến giờ hợi (9-11g đêm) thì suy yếu đến mức không bằng cả một người thường, tin tức này trải qua sự quan sát cẩn thận trong thời gian dài của ta, đúng là thiên chân vạn xác."
"Ta đến Vô Trần cư lâu như thế, cho rằng chỉ là cái loại nông cạn đến điều tra hoàn cảnh bố cục của Vô Trần cư sao?" Liễu Hâm Nhã hừ lạnh, giống như con khổng tước cao ngạo vươn đầu lên thật cao, "So với tiến công vào Vô Trần cư còn không bằng bắt giặc thì bắt vua trước."
"Tôn chủ đại nhân, kế sách này của ta như thế nào?" Hiện giờ Liễu Hâm Nhã rất đắc ý, từ sau khi biết được bí mật lớn của Yêu Thần, bọn họ đã bố trí thật lâu, lần này nàng phải mạo hiểm cả tánh mạng để ẩn vào đây.
Ở ngoài mặt thì làm bộ điều tra hoàn cảnh xung quanh Vô Trần cư, trên thực tế, nàng chỉ làm một chuyện, đó chính là điều tra xem Yêu Thần có phải thực sự như tin tức bọn họ tìm hiểu không, mỗi lần đến giờ hợi là suy yếu đến cực điểm.
Kết quả, khiến nàng rất vui sướng, tin tức này là thật!
Một khi đã như vậy, nàng sao có thể buông tha cơ hội này?
Yêu Thần cười, thanh nhã như cúc: "Ngươi đúng là đã phí không ít tâm tư."
"Tất nhiên, đối phó với Tôn chủ đại nhân uy chấn tam giới, ta há có thể khinh thường?"Trong mắt Liễu Hâm Nhã, Yêu Thần nói như vậy, cũng đã rơi vào thế yếu rồi.
"Chỉ là thật không ngờ, một người vốn chỉ là quân cờ, cũng có thể đưa được Tôn chủ đại nhân tới." Ánh mắt của Liễu Hâm Nhã dừng trên người Liễu Lan Yên, nói không rõ là ghen tị hay thù hận.
Có thể khiến cho Yêu Thần danh chấn tam giới đặt ở trong lòng như thế, Liễu Lan Yên có được nhiều lắm, cho nên, nhất định nàng ta sẽ phải mất đi càng nhiều!
"Tôn chủ đại nhân, ngài nên ngoan ngoãn đi theo ta đi, hay là phải đợi ta ép ngài đi?" Liễu Hâm Nhã dõng dạc nói, như là đã xem Yêu Thần là con mồi trong tay nàng, mặc cho nàng bóp dẹp vo tròn.
Vì để phô trương thực lực của nàng, Liễu Hâm Nhã mạnh mẽ giơ một tay lên, một tia chớp sáng chói đánh thẳng từ không trung xuống, hung hăng bổ vào cạnh người Yêu Thần.
Mấy tảng đá lớn chung quanh đều biến thành bột mịn trong nháy mắt, mặt đất cháy đen một mảnh, cây cối hóa thành than đen.
Yêu Thần ngồi cách một thước vẫn ổn định như không, không có trốn, nhưng cũng không có chống cự.
Trong lòng Liễu Lan Yên mạnh mẽ trầm xuống, lời của Liễu Hâm Nhã đúng là thật, nếu không, sao hắn có thể để cho người khác làm càn trước mặt mình như thế?
Hắn là một người kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu khuất nhận như vậy?
"Tôn chủ đại nhân đã tôn quý như thế, vẫn là để ta mời ngài về đi."Liễu Hâm Nhã cố ý nhấn mạnh từ mồi, không cần nghĩ cũng biết là nàng muốn mời thế nào.
Hai tay giao nhau trước ngực, trong miệng cấp tốc niệm cái gì đó, mái tóc màu đỏ bay lượn, từng vũng máu loãng màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong không trung, như là rắn dài đánh về phía Yêu Thần.
Mùi máu tanh khiến cho người ta buồn nôn nhanh chóng xộc vào mũi, đi đến đâu, cây cối héo khô đến đó, bùn đất dưới chân hóa thành cát trong nháy mắt, tất cả sinh khí trong cơ thể sinh vật đều bị hút khô trong nháy mắt.
Sắc mặt Bành Trăn đại biến, cắn chặt răng, hắn biết hôm nay đã đụng phải một đối thủ mạnh, thực lực của Liễu Hâm Nhã tuyệt đối là trên cấp chín.
Hôm nay cho dù có liều chết, hắn cũng phải bảo vệ Tôn chủ.
"Liễu cô nương, nhanh chóng dẫn Tôn chủ rời đi." Bành Trăn vừa nói xong, máu loãng đã bắn đến người hắn, còn chưa kịp công kích đã bị một lực lượng cường hãn đè ép, khiến hắn không thể hô hấp, trái tim co rút thật mạnh.
Sức mạnh thật lớn!
Hắn dùng toàn lực chiến đấu, cố gắng kéo dài thời gian cho Tôn chủ, hiện giờ là lúc Tôn chủ suy yếu nhất, tuyệt đối không thể để Tôn chủ bị thương.
Ngay khi Bành Trăn muốn dùng mạng để đổi, từng vũng máu loãng mang theo lực lượng khủng bố lại dần dần biến mất, nói chính xác hơn là, cấp tốc bốc hơi sạch sẽ trước mặt hắn.
Đây, đây là sao chứ?
"Có chút thực lực thế này mà cũng muốn lấy ra để mất mặt xấu hổ hay sao?" Thanh âm quen thuộc, cảm giác xa lạ, khiến Bành Trăn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Liễu Lan Yên chỉ giương nhẹ một ngón tay, có một chút mãu loãng còn sót lại đang xoay tròn quanh đầu ngón tay nàng, chỉ là chút máu loãng này còn đậm hơn cả vừa rồi, ẩn chứa sức mạnh khiến cho lòn hắn phát run.
Đó là...... là lực lượng căn nguyên?
Không riêng gì Bành Trăn, ngay cả Liễu Hâm Nhã cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Liễu Lan Yên, "Ngươi, ngươi......."
Liễu Lan Yên cười nhẹ, giống như ánh mắt trời buổi sớm, xán lạn chói mắt, ngón tay nắm chặt, chút máu loãng trong nháy mắt hóa thành làn khói, biến mất không thấy: "Muốn động đến hắn, cũng phải xem ta có đồng ý không đã!"
Sắc mặt trầm xuống, khí thế bức người, khiến cho nhật nguyệt thất sắc!
/85
|