Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chương 13

/31


“Kẻ làm tổn thất ba tỷ của tụi mày không phải tao mà là một người khác hoàn toàn. Tụi mày muốn tìm người tính sổ thì cũng nên thăm dò tình hình trước một chút đi chứ. Đừng để bắt lầm đối tượng, cuối cùng hoá thành công cốc hết.” Mọi việc đều có chừng mực của nó, người vô tội là anh đã phải chịu đựng lâu như vậy, cũng nên đến lúc được giải oan rồi chứ, đâu thể nào cả đời vác tội danh trên lưng suốt?

Anh một chút cũng không ngại tiết lộ cho bọn chúng nơi ở lẫn phương thức liên lạc hiện tại của Nelson, để bọn chúng thay anh diệt luôn kẻ tai hoạ kia!

Người đàn ông mặc áo sơ-mi màu gỉ sét nghe lời Wagner nói, không chỉ chẳng có chút kinh ngạc, ngược lại còn cười ha hả: “Ha ha ha! Thất điện hạ, đương nhiên chúng tôi biết người gây tổn thất ba tỷ lẫn chủ mưu giết phó thủ lĩnh của chúng tôi không phải ngài, mà là người lục điện hạ, anh trai sinh đôi của ngài, hoàng tử Nelson. Tuy nhiên anh trai ngài hiện tại đã trở lại đất nước của các ngài, chúng tôi đâu có ngu đến độ tự chui đầu vào lưới, dẫn xác đến địa bàn của các ngài. Thế nên chúng tôi đành phải tìm tới ngài, mời ngài thay anh trai bồi thường tổn thất cho chúng tôi, đồng thời giải quyết nốt vụ phó thủ lĩnh bị sát hại.”

“Tụi mày… Đồ không biết lý lẽ! Biết rõ chuyện này không liên quan gì tới tao, vì sao còn cứ quấn lấy tao không buông, kiên quyết kéo tao xuống nước?”

“Cũng chỉ có thể trách số mày xui xẻo, có người anh trai quá tốt, mà mày lại chính là em của thằng anh trai đó.”

Gân xanh trên trán Wagner nổi phồng, đập thình thịch kinh hoàng, đáy lòng không khỏi nguyền rủa tên Nelson khốn nạn kia lần thứ 101. Đều do tên đó gây hoạ, đều do tên đó tạo nghiệt, nhưng vì sao quả đắng cuối cùng đều phải do anh hứng chịu? Anh đã trêu chọc ai? Cá một miếng cũng chưa được ăn mà ngược lại chính anh đã biến thành thịt rữa rồi!

Mắt thấy đối phương muốn động thủ, Wagner nhanh chóng dùng lời chặn lại: “Đợi chút! Tao thấy tụi mày với anh trai tao nhất định có gì đó hiểu lầm. Anh tao làm tụi mày mất ba tỷ lợi nhuận không phải là giả, nhưng anh ta là người có chừng mực. Anh ta tuyệt đối không có khả năng là kẻ chủ mưu giết phó thủ lĩnh của tụi mày!” Anh trai anh dĩ nhiên anh hiểu rõ nhất, hơn nữa, lần trước anh cũng đã nói chuyện qua điện thoại với Nelson rồi, chính tai anh nghe anh ta cam đoan mà.

“Có hiểu lầm hay không, chờ mày tới tổng đàn của tụi tao rồi nói sau. Theo tụi tao đi tìm lão đại giải thích mau!” Người đàn ông mặc áo sơ-mi màu gỉ sét vừa nói đồng thời lại vừa vươn tay muốn bẻ quặt tay anh.

Đám người này rõ ràng đều là lũ dã nhân, chẳng hề biết phân biệt phải trái. Bọn họ không phân rõ phải trái, Wagner anh cũng chẳng còn lý lẽ gì nói chuyện nổi với họ.

Đối với lũ người cố tình gây sự, khí thế hùng hổ hăm doạ này, anh ngồi chờ chết chính là ngu! Bọn họ muốn bắt anh, anh sẽ ngoan ngoãn để bọn họ bắt à? Đương nhiên là chỉ còn cách dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.

Wagner không chút chậm trễ vung túi plastic chứa váy áo và nội y cầm trên tay vào mặt đối phương, biến nó thành vũ khí, lúc đối phương đang nghiêng đầu tránh né thì đá vào bụng hắn một cú. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi liên tiếp lặp lại chiêu tung hoả mù bằng túi plastic trên, anh đã đánh lui 4, 5 tên hão huyền định tóm lấy mình.

Anh tham chiến mà không suy tính, thầm nghĩ mau tốc chiến tốc thắng.

Lúc mới bắt đầu, anh còn cố gắng hết sức che chở túi plastic trong tay, nắm thật chặt quai túi ngừa nó rơi xuống đất, dù sao đó cũng là quà chuộc lỗi anh tự tay chọn và mua cho Chân Chân, anh thật sự rất muốn xem cô mặc vào sẽ trông như thế nào.

Nhưng mà trải qua cuộc giằng co cam go, túi đồ cuối cùng cũng chẳng thể bảo trụ, rời khỏi tay anh rơi xuống đất. Dù sao cũng chẳng phải thứ vô giá hiếm lạ, rớt coi như xong, anh chẳng dại mà quay đầu lại nhặt.

Wagner cũng chẳng lo lắng mình sẽ bị bắt. Xử lý bọn lâu la này chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Anh nhớ lầm mình cũng từng 1 chọi khoảng 20, 30 người kiểu này, vào ngày nào đó của mấy tuần trước, khi ấy anh tốn gần 10 phút mới đem đám binh tôm lính cua đó đánh bại toàn bộ, lần này so với lần trước nhiều người hơn một chút, sợ ít nhất phải mất 15 phút trở lên.

Mà những người đó chỉ muốn bắt sống anh, không hề muốn lấy mạng anh, chẳng những không khoe đại pháo, bazooka ra doạ người, tạo khí tạo thế mà ngay cả giơ súng cũng không có một ai, nhiều nhất chỉ rút ra dao găm tuỳ thân quơ loạn trước mặt anh, diễn sao cho có vẻ giống một cuộc truy đuổi mà thôi.

Chính điểm may mắn kỳ lạ này càng khiến Wagner tiết kiệm nhiều thời gian và sức lực, quả nhiên, chỉ gần 15 phút sau, anh đã đem toàn bộ lũ lâu la đánh cho tơi bời hoa lá.

Phá xong vòng vây, cơ thể anh cũng chẳng phải hoàn toàn không tổn hại gì, trên mặt, trên cánh tay đều bị cắt vài vết dao, nhưng hên là chưa đến nỗi nghiêm trọng lắm.

Anh vội chạy trở về Huyền Nhật, ở đại sảnh lầu một ngăn một tên nhân viên lại, bảo: “Tìm một bộ quần áo và nội y nữ đem tới tầng hầm cho tôi.”

Trở lại tầng hầm, Chân Chân đã tỉnh từ bao giờ, quanh thân bọc chăn kín mít, ngơ ngác ngồi trên giường. Cô vừa thấy anh tiến vào, ban đầu theo bản năng mà sợ hãi run lẩy bẩy, sau đó lại phát hiện trên mặt anh có vết thương, liền hốt hoảng hô toáng: “Trời ạ! Anh! Mặt của anh… Anh lại ra ngoài à? Có phải lại… gặp đám người hôm qua không?”

Wagner qua loa kiểm tra vết thương, nói giọng thản nhiên: “Không, lũ hôm nay anh gặp bên ngoài không phải lũ ở quán lẩu hôm qua.”

“Không phải á?!” Chân Chân hồ đồ. “Ý anh là gì? Chẳng lẽ… những kẻ hiện tại đang đuổi giết anh không phải chỉ có một?”

Wagner lấy một chiếc khăn mặt trong phòng tắm, thấm ướt nước, khẽ lau miệng vết thương của mình. “Lũ hôm nay anh gặp chỉ muốn bắt sống anh, còn lũ hôm qua thì muốn lấy luôn cả mạng anh, cho nên chúng nó vừa thấy anh mới liền rút súng, không thèm nhìn trước ngó sau, dồn anh vào chỗ chết, cũng chẳng để tâm mình có giết nhầm người vô tội hay không. Ông nội em chính vì như vậy mới bị liên luỵ, chết một cách oan uổng.”

Chân Chân vội đoạt lấy khăn mặt trên tay anh, chủ động giúp anh lau sơ miệng vết thương. Thấy anh bị thương thế này, cô đã quên béng mất mới vài giờ trước anh còn rất thô bạo làm chuyện xấu với mình, cũng quên luôn anh là tên cầm thú tới cỡ nào!

“Anh này, rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy? Vì sao lại đắc tội với nhiều người thế chứ? Vì sao lại có nhiều người nhắm vào anh thế chứ?”

“Anh cũng rất muốn biết đây!”

“Anh… không biết?” Không thể nào?!

Anh chán nản liếc mắt nhìn cô. “Em còn nhớ lúc anh ở quán ăn lẩu hôm qua, trên TV đang truyền hình trực tiếp tin tức lễ đính hôn của con trai Quốc Vương không?”


/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status