Nụ hôn này... kéo dài rất lâu...
Từ điên cuồng gặm cắn đến kịch liệt nóng bỏng, rồi lại đến dịu dàng dây dưa không dứt, ai cũng không muốn tách ra...
Cuối cùng, vẫn là Ninh Tịch kêu ngừng, cô đẩy người đàn ông đang có ý định hôn dần xuống phía dưới ra: "Được rồi... tiếp tục nữa thì phi công của chúng ta hỏng thật đấy!"
Anh zai phi công ngồi phía trước thiếu chút nữa thì khóc nấc lên, bà chủ có tấm lòng nhân ái quá!
Lục Đình Kiêu chôn đầu ở hõm cổ của cô, hiển nhiên là vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, vẻ mặt có chút lo âu: "Nơi này dẫu sao cũng là dưới chân của chính phủ, chuyện tối nay... sẽ không có ảnh hưởng gì với anh chứ?"
Môi của Lục Đình Kiêu lướt qua xương quai xanh nhạy cảm của Ninh Tịch: "Hôn cái nữa thì sẽ không sao."
Ninh Tịch: "..."
Phi công: "..." Cái nghề này không thể nào tiếp tục làm nữa rồi! Còn nữa, xin trả lại ông chủ cao quý lãnh diễm cho tôi...
...
Nửa đường thì đổi sang ngồi ô tô, đến lúc vào thành phố đã là rạng sáng, sắc trời vẫn có chút mờ tối.
Lục Đình Kiêu lo lắng phía bên Châu Giang Đế Cảnh không an toàn cho nên đem Ninh Tịch về thẳng Bạch Kim Đế Cung.
Thấy cổ chân của Ninh Tịch bị thương thì Lục Đình Kiêu ôm cô lên lầu.
Vào phòng ngủ, Ninh Tịch thấy Lục Đình Kiêu lại xoay người muốn đi thì vội vàng nắm tay anh kéo lại: "Anh đi đâu thế?"
"Đi lấy hòm thuốc, vết thương ở chân em phải được xử lý."
"À, vậy anh đi nhanh một chút nhé!"
Một lát sau, Lục Đình Kiêu cầm hòm thuốc trở lại.
Lúc Ninh Tịch ngã sấp xuống bị trầy xước không ít chỗ. Lục Đình Kiêu trước tiên dùng rượu cồn lau sạch các vết thương một lượt sau đó mới bôi thuốc. May mà những vết thương này chỉ là trầy da bình thường nên xử lý đơn giản một chút là được.
Nhìn vết hằn do dây trói để lại, Lục Đình Kiêu trầm mặt bôi dầu lên cho cô.
"Còn có chỗ nào bị thương nữa không?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Có!" Ninh Tịch gật đầu.
Lục Đình Kiêu nhăn chặt lông mày, sắc mặt càng khó xem: "Chỗ nào?"
Ninh Tịch dùng ngón tay chỉ chỉ vào môi mình: "Ở đây nè." Bị anh cắn đó!
Lục Đình Kiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng: "Để anh bôi cho em chút thuốc..."
Thuốc mỡ bôi lên môi hơi man mát, quả nhiên thoải mái không ít.
Thấy Lục Đình Kiêu bôi thuốc cho mình xong lại xoay người muốn đi, Ninh Tịch lập tức nắm lấy vạt áo của anh: "Anh đi đâu đấy?"
"Đi lấy khăn lông cho em."
"À... Vậy anh mau quay lại nhé! Hay em đi cùng với anh nhé!" Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút rồi đi cùng ra nhà vệ sinh.
Lục Đình Kiêu mở nước nóng giúp cô lau khuôn mặt nhỏ nhắn đang lem luốc: "Vết thương trên người em không thể dính nước, trước cứ vậy đi đã."
"Ừ ừ ừ!"
Lau qua một chút, hai người lại quay về phòng ngủ.
"Chắc chắn không còn những vết thương nào khác chứ?" Lục Đình Kiêu vẫn chưa yên tâm.
"Thật sự hết rồi!" Ninh Tịch xắn luôn cả ống quần với ống tay áo lên cho Lục Đình Kiêu nhìn: "Bọn họ không làm khó em đâu."
Chỉ là tiến hành công kích tinh thần cực kì vô nhân đạo thôi...
Lúc này Lục Đình Kiêu mới hơi yên tâm: "Vậy em thay quần áo đi, thế sẽ thoải mái một chút."
Lục Đình Kiêu vừa mới định đi ra ngoài cho cô thay đồ, nhưng vừa mới xoay người đã bị Ninh Tịch nhảy qua túm lại: "Anh lại đi đâu thế!"
Lục Đình Kiêu có chút nghi ngờ nhìn trạng thái có vẻ không đúng lắm của Ninh Tịch: "Để em thay quần áo."
"Em thay đồ thì anh ra ngoài làm gì! Cứ ở đây đợi em!" Ninh Tịch nóng nảy.
"Em làm sao vậy?" Lục Đình Kiêu nhăn chặt lông mày.
Ninh Tịch bẹp bẹp miệng, hít hít cái mũi rồi tỏ vẻ tội nghiệp ôm chặt lấy eo của Lục Đình Kiêu: "Em sợ... anh đừng đi!"
Từ điên cuồng gặm cắn đến kịch liệt nóng bỏng, rồi lại đến dịu dàng dây dưa không dứt, ai cũng không muốn tách ra...
Cuối cùng, vẫn là Ninh Tịch kêu ngừng, cô đẩy người đàn ông đang có ý định hôn dần xuống phía dưới ra: "Được rồi... tiếp tục nữa thì phi công của chúng ta hỏng thật đấy!"
Anh zai phi công ngồi phía trước thiếu chút nữa thì khóc nấc lên, bà chủ có tấm lòng nhân ái quá!
Lục Đình Kiêu chôn đầu ở hõm cổ của cô, hiển nhiên là vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, vẻ mặt có chút lo âu: "Nơi này dẫu sao cũng là dưới chân của chính phủ, chuyện tối nay... sẽ không có ảnh hưởng gì với anh chứ?"
Môi của Lục Đình Kiêu lướt qua xương quai xanh nhạy cảm của Ninh Tịch: "Hôn cái nữa thì sẽ không sao."
Ninh Tịch: "..."
Phi công: "..." Cái nghề này không thể nào tiếp tục làm nữa rồi! Còn nữa, xin trả lại ông chủ cao quý lãnh diễm cho tôi...
...
Nửa đường thì đổi sang ngồi ô tô, đến lúc vào thành phố đã là rạng sáng, sắc trời vẫn có chút mờ tối.
Lục Đình Kiêu lo lắng phía bên Châu Giang Đế Cảnh không an toàn cho nên đem Ninh Tịch về thẳng Bạch Kim Đế Cung.
Thấy cổ chân của Ninh Tịch bị thương thì Lục Đình Kiêu ôm cô lên lầu.
Vào phòng ngủ, Ninh Tịch thấy Lục Đình Kiêu lại xoay người muốn đi thì vội vàng nắm tay anh kéo lại: "Anh đi đâu thế?"
"Đi lấy hòm thuốc, vết thương ở chân em phải được xử lý."
"À, vậy anh đi nhanh một chút nhé!"
Một lát sau, Lục Đình Kiêu cầm hòm thuốc trở lại.
Lúc Ninh Tịch ngã sấp xuống bị trầy xước không ít chỗ. Lục Đình Kiêu trước tiên dùng rượu cồn lau sạch các vết thương một lượt sau đó mới bôi thuốc. May mà những vết thương này chỉ là trầy da bình thường nên xử lý đơn giản một chút là được.
Nhìn vết hằn do dây trói để lại, Lục Đình Kiêu trầm mặt bôi dầu lên cho cô.
"Còn có chỗ nào bị thương nữa không?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Có!" Ninh Tịch gật đầu.
Lục Đình Kiêu nhăn chặt lông mày, sắc mặt càng khó xem: "Chỗ nào?"
Ninh Tịch dùng ngón tay chỉ chỉ vào môi mình: "Ở đây nè." Bị anh cắn đó!
Lục Đình Kiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng: "Để anh bôi cho em chút thuốc..."
Thuốc mỡ bôi lên môi hơi man mát, quả nhiên thoải mái không ít.
Thấy Lục Đình Kiêu bôi thuốc cho mình xong lại xoay người muốn đi, Ninh Tịch lập tức nắm lấy vạt áo của anh: "Anh đi đâu đấy?"
"Đi lấy khăn lông cho em."
"À... Vậy anh mau quay lại nhé! Hay em đi cùng với anh nhé!" Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút rồi đi cùng ra nhà vệ sinh.
Lục Đình Kiêu mở nước nóng giúp cô lau khuôn mặt nhỏ nhắn đang lem luốc: "Vết thương trên người em không thể dính nước, trước cứ vậy đi đã."
"Ừ ừ ừ!"
Lau qua một chút, hai người lại quay về phòng ngủ.
"Chắc chắn không còn những vết thương nào khác chứ?" Lục Đình Kiêu vẫn chưa yên tâm.
"Thật sự hết rồi!" Ninh Tịch xắn luôn cả ống quần với ống tay áo lên cho Lục Đình Kiêu nhìn: "Bọn họ không làm khó em đâu."
Chỉ là tiến hành công kích tinh thần cực kì vô nhân đạo thôi...
Lúc này Lục Đình Kiêu mới hơi yên tâm: "Vậy em thay quần áo đi, thế sẽ thoải mái một chút."
Lục Đình Kiêu vừa mới định đi ra ngoài cho cô thay đồ, nhưng vừa mới xoay người đã bị Ninh Tịch nhảy qua túm lại: "Anh lại đi đâu thế!"
Lục Đình Kiêu có chút nghi ngờ nhìn trạng thái có vẻ không đúng lắm của Ninh Tịch: "Để em thay quần áo."
"Em thay đồ thì anh ra ngoài làm gì! Cứ ở đây đợi em!" Ninh Tịch nóng nảy.
"Em làm sao vậy?" Lục Đình Kiêu nhăn chặt lông mày.
Ninh Tịch bẹp bẹp miệng, hít hít cái mũi rồi tỏ vẻ tội nghiệp ôm chặt lấy eo của Lục Đình Kiêu: "Em sợ... anh đừng đi!"
/2168
|