Dưới ánh sáng mùa xuân ấm áp, hai người lẳng lặng tựa vào nhau.
"Chỗ em ở hiện tại tuy an ninh không tệ lắm, nhưng cũng chỉ có thể phòng trộm với phóng viên thôi..." Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ rồi nói.
Ninh Tịch vừa nghe thế liền lập tức hưng phấn nói: "Thì gần đây em cũng đang chuẩn bị chuyển nhà nè! Số tiền gửi ngân hàng của em hiện giờ cũng đủ cho em mua một căn biệt thự nhỏ! Lúc trước còn định bàn với anh chuyện mua nhà! Hôm nào có thời gian chúng ta cùng đi xem nhà nhé?"
"Được." Lục Đình Kiêu gật đầu: "Để anh xem giúp em có chỗ nào hợp không, còn hệ thống an ninh thì anh sẽ tự mình làm."
"Ừ ừ!" Ninh Tịch gật gật đầu.
Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ một chút vẫn thấy không yên lòng: "Để lát nữa anh điều Đường Lãng sang chỗ em, dù gì em cũng cần một vệ sĩ."
Ninh Tịch nghe vậy thì toát mồ hôi: "Để Nhị sư huynh làm vệ sĩ cho em á?"
Từ bảo vệ đến vệ sĩ tư nhân... cái này hình như nghe càng ngày càng thấy thảm? Cái trước thì dù chỉ là công ty nhỏ nhưng vẫn là công nhân viên chức nha!
Lục Đình Kiêu: "Cậu ta thiếu tiền."
Ninh Tịch: "À..."
Được rồi, quên mất là thẻ của Nhị sư huynh đã bị Đại sư huynh khóa mất tiêu rồi. Bây giờ thiếu tiền đến độ phải làm cả bảo vệ lẫn thầy dạy võ cho trẻ em nữa là.
Dù sao chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được!
"À đúng rồi, còn có chuyện này nữa... em nghĩ phải xin anh thêm hai người nữa!" Ninh Tịch đột nhiên nghĩ tới một đống đao súng với đặc sản quê nhà ở căn hộ kia.
"Ai?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Thạch Tiêu với Hùng Chí, có được không? "Ninh Tịch hỏi.
"Bọn họ đến tìm em?" Lục Đình Kiêu tỏ vẻ đã dự liệu trước.
Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng: "Hì hì tại lỡ ăn hối lộ của người ta rồi mà!"
Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ một chút, mặc dù anh không có ý định dùng lại hai người kia nhưng thực lực của bọn họ quả thật không tệ. Trải qua chuyện lần trước cũng coi như là đã quen thuộc với Ninh Tịch, có tìm người khác cũng chưa chắc đã chuyên tâm bằng bọn họ.
"Có thể." Quan trọng nhất là, vợ đã nói làm sao có thể không đồng ý.
"Đói bụng chưa?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch sờ cái bụng xẹp lép, lập tức gật đầu: "Đói!"
"Anh xuống bếp xem ăn cơm được chưa."
"Ừ ừ!"
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Ninh Tịch ngủ tròn hai ngày nhưng thân thể vẫn có chút nhuyễn, cô đang định nằm xuống ngủ thêm giấc nữa thì đột nhiên chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.
Hôm trước lúc đi mua xì dầu cô không mang di động theo, chắc là Lục Đình Kiêu cầm tới giúp cô.
Người gọi tới là Lâm Chi Chi.
Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Ninh Tịch lập tức biến sắc.
Thôi toi rồi! Hai ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, xong lại còn bệnh tật khiến Ninh Tịch quên béng mất hôm nay đã lên kế hoạch đi quay show thực tế! Tổ quay phim đúng tám giờ là lên đường đến Thuật Hà cổ trấn, mà bây giờ đã bảy giờ rồi!
Ninh Tịch lập tức tỉnh táo lại rồi vội vàng nghe điện thoại: "Alo, chị Chi Chi! Thật xin lỗi! Người em không khỏe nên bất tri bất giác ngủ liền hai ngày mới tỉnh, em tới ngay đây!"
"Chị đang muốn báo với em là thời gian quay bị lùi lại đây!" Lâm Chi Chi nói.
"Hả? Lùi lại?" Ninh Tịch nghệt người.
"Người em làm sao? Bị bệnh à? Có nghiêm trọng không?" Lâm Chi Chi ân cần hỏi.
Từ trước đến nay thái độ làm việc của Ninh Tịch vô cùng chuyên nghiệp, nếu không phải tình hình quá mức nghiêm trọng thì tuyệt đối sẽ không quên luôn cả lịch trình của mình.
"Không có gì đâu, em chỉ lên cơn sốt thôi, bây giờ đỡ nhiều rồi!"
"Em đang ở nhà một mình à? Chị để Tiểu Đào qua chăm sóc em nhé?
"Chỗ em ở hiện tại tuy an ninh không tệ lắm, nhưng cũng chỉ có thể phòng trộm với phóng viên thôi..." Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ rồi nói.
Ninh Tịch vừa nghe thế liền lập tức hưng phấn nói: "Thì gần đây em cũng đang chuẩn bị chuyển nhà nè! Số tiền gửi ngân hàng của em hiện giờ cũng đủ cho em mua một căn biệt thự nhỏ! Lúc trước còn định bàn với anh chuyện mua nhà! Hôm nào có thời gian chúng ta cùng đi xem nhà nhé?"
"Được." Lục Đình Kiêu gật đầu: "Để anh xem giúp em có chỗ nào hợp không, còn hệ thống an ninh thì anh sẽ tự mình làm."
"Ừ ừ!" Ninh Tịch gật gật đầu.
Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ một chút vẫn thấy không yên lòng: "Để lát nữa anh điều Đường Lãng sang chỗ em, dù gì em cũng cần một vệ sĩ."
Ninh Tịch nghe vậy thì toát mồ hôi: "Để Nhị sư huynh làm vệ sĩ cho em á?"
Từ bảo vệ đến vệ sĩ tư nhân... cái này hình như nghe càng ngày càng thấy thảm? Cái trước thì dù chỉ là công ty nhỏ nhưng vẫn là công nhân viên chức nha!
Lục Đình Kiêu: "Cậu ta thiếu tiền."
Ninh Tịch: "À..."
Được rồi, quên mất là thẻ của Nhị sư huynh đã bị Đại sư huynh khóa mất tiêu rồi. Bây giờ thiếu tiền đến độ phải làm cả bảo vệ lẫn thầy dạy võ cho trẻ em nữa là.
Dù sao chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được!
"À đúng rồi, còn có chuyện này nữa... em nghĩ phải xin anh thêm hai người nữa!" Ninh Tịch đột nhiên nghĩ tới một đống đao súng với đặc sản quê nhà ở căn hộ kia.
"Ai?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Thạch Tiêu với Hùng Chí, có được không? "Ninh Tịch hỏi.
"Bọn họ đến tìm em?" Lục Đình Kiêu tỏ vẻ đã dự liệu trước.
Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng: "Hì hì tại lỡ ăn hối lộ của người ta rồi mà!"
Lục Đình Kiêu nghĩ nghĩ một chút, mặc dù anh không có ý định dùng lại hai người kia nhưng thực lực của bọn họ quả thật không tệ. Trải qua chuyện lần trước cũng coi như là đã quen thuộc với Ninh Tịch, có tìm người khác cũng chưa chắc đã chuyên tâm bằng bọn họ.
"Có thể." Quan trọng nhất là, vợ đã nói làm sao có thể không đồng ý.
"Đói bụng chưa?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch sờ cái bụng xẹp lép, lập tức gật đầu: "Đói!"
"Anh xuống bếp xem ăn cơm được chưa."
"Ừ ừ!"
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Ninh Tịch ngủ tròn hai ngày nhưng thân thể vẫn có chút nhuyễn, cô đang định nằm xuống ngủ thêm giấc nữa thì đột nhiên chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.
Hôm trước lúc đi mua xì dầu cô không mang di động theo, chắc là Lục Đình Kiêu cầm tới giúp cô.
Người gọi tới là Lâm Chi Chi.
Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Ninh Tịch lập tức biến sắc.
Thôi toi rồi! Hai ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, xong lại còn bệnh tật khiến Ninh Tịch quên béng mất hôm nay đã lên kế hoạch đi quay show thực tế! Tổ quay phim đúng tám giờ là lên đường đến Thuật Hà cổ trấn, mà bây giờ đã bảy giờ rồi!
Ninh Tịch lập tức tỉnh táo lại rồi vội vàng nghe điện thoại: "Alo, chị Chi Chi! Thật xin lỗi! Người em không khỏe nên bất tri bất giác ngủ liền hai ngày mới tỉnh, em tới ngay đây!"
"Chị đang muốn báo với em là thời gian quay bị lùi lại đây!" Lâm Chi Chi nói.
"Hả? Lùi lại?" Ninh Tịch nghệt người.
"Người em làm sao? Bị bệnh à? Có nghiêm trọng không?" Lâm Chi Chi ân cần hỏi.
Từ trước đến nay thái độ làm việc của Ninh Tịch vô cùng chuyên nghiệp, nếu không phải tình hình quá mức nghiêm trọng thì tuyệt đối sẽ không quên luôn cả lịch trình của mình.
"Không có gì đâu, em chỉ lên cơn sốt thôi, bây giờ đỡ nhiều rồi!"
"Em đang ở nhà một mình à? Chị để Tiểu Đào qua chăm sóc em nhé?
/2168
|