Hơi ấm từ lồng ngực của Lục Đình Kiêu chạm vào lưng cô, cánh tay anh vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy hông cô, để cằm đặt trên bả vai thơm mềm của cô.
Nhìn anh cứ như chú chó lớn đang ôm lấy mình, Ninh Tịch có chút dở khóc dở cười: "Sao thế?""
Lục Đình Kiêu cúi người hôn lên tai cô, sau đó ôm ngang lấy Ninh Tịch đặt lên giường, ánh mắt anh từ trên cao chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: "Anh cảm thấy mình rất may mắn, khi có thể gặp được em..."
Ninh Tịch đưa tay vuốt mái tóc của anh: "Em cũng vậy..."
Ánh mắt của Lục Đình Kiêu bỗng dưng sâu hơn, anh cúi đầu hôn lấy cô, càng hôn càng sâu...
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng "bộp bộp" như có cái gì đó rơi xuống đất, tiếng vang khá lớn.
"Chuyện gì vậy?"
Ninh Tịch vội vàng đẩy Lục Đình Kiêu ra ngồi dậy, sau đó cô thấy mớ rau với đám trái cây bị Lục Cảnh Lễ đánh rơi xuống đất, một tay anh ta đang che mắt mình còn một tay khác thì đang bịt mắt Tiểu Bảo và miệng vẫn không ngừng nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi... em về không đúng lúc! Hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi! Để em mang Tiểu Bảo đi!"
Ninh Tịch liếc Lục Cảnh Lễ một cái: "Rời đi cái đầu anh ý! Anh vào bằng cách nào?"
Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ như đưa đám: "Tiểu Bảo biết mật mã!"
"À, ôi... bảo bối! Con tan học rồi à! Mau tới đây cho mẹ ôm nào ~" Ninh Tịch lập tức ôm lấy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo tự dưng bị chú Hai bịt bắt vốn còn đang vô cùng bất mãn, nhưng mà nhóc được mẹ Tiểu Tịch ôm cho một cái thì lập tức quăng hết mọi chuyện ra sau gáy luôn.
Lục Cảnh Lễ rón rén đi tới sau lưng người bất mãn nhất trong căn phòng này, vẻ mặt hối lỗi: "Thật... thật xin lỗi mà anh Hai! Hu hu hu! Ôi cháu trai hoặc cháu gái tương lai của chú, chú xin lỗi!" Đều do chú mà tụi cháu không thể đến thế giới này…
Lục Đình Kiêu: "..."
Ninh Tịch: "..."
...
Vì hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Tịch ở nhà mới cho nên cô quyết định mời vài người bạn tới chơi.
Lục Cảnh Lễ với Tiểu Bảo đến một lúc thì Trang Khả Nhi với Giang Mục Dã cũng nối gót tới sau.
Lục Hân Nghiên lần này tin tức linh thông nên cũng mang quà đến tận cửa, xem chừng là cô nàng muốn hối lộ sếp để đi cửa sau đây mà.
"Tiểu Tịch, chỗ này của cậu thật đẹp quá, không khí cũng rất tốt, trên núi còn có một rừng đào lớn nữa! Thiết kế bên trong biệt thự cũng rất phong cách, thật thích quá đi!" Trang Khả Nhi không nhịn được tán dương.
"Thích thì thường xuyên tới đây chơi!"
"Ừ ừ!"
"Đúng rồi, gần đây em trai cậu thế nào?" Ninh Tịch hỏi.
Vừa nhắc tới Trang Vinh Quang, Trang Khả Nhi đã tỏ vẻ nhức đầu không thôi: "Vẫn y như cũ, nó lại bắt đầu trốn ra ngoài chơi rồi! Sắp thi đại học đến nơi mà thành tích nó như thế này thì chắc chắc trượt mất thôi..."
"Vậy ba cậu bảo sao?" Ninh Tịch hỏi.
"Ba với ông nội bảo để nó vào bộ đội luôn, tuổi của nó hiện giờ cũng là độ tuổi thích hợp nhất! Vào bộ đội xong thì cho nó thi trường quân đội... nhưng mà nó không muốn!"
"Nó không muốn vậy nó muốn làm cái gì?"
"Tớ cũng nói với nó rồi, nó bảo..." Trang Khả Nhi lộ vẻ dở khóc dở cười, sau đó nói: "Nó nói thế giới lớn như vậy nên nó muốn đi khám phá xem, nó muốn làm nhà thám hiểm! Nghe giọng nó có vẻ kiên định lắm, tớ sợ có khi nào nó không thèm nói gì mà bỏ đi luôn không..."
Ninh Tịch đầu đầy hắc tuyến: "Con hàng này... chắc phải cắt chân nó đi! Xem còn dám chạy đâu nữa không!"
Trang Vinh Quang này đích xác là loại công tử chỉ biết ỷ lại vào danh tiếng gia đình mà ngang ngược hống hách, không ăn đau khổ chắc không biết quay đầu.
Nhìn anh cứ như chú chó lớn đang ôm lấy mình, Ninh Tịch có chút dở khóc dở cười: "Sao thế?""
Lục Đình Kiêu cúi người hôn lên tai cô, sau đó ôm ngang lấy Ninh Tịch đặt lên giường, ánh mắt anh từ trên cao chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: "Anh cảm thấy mình rất may mắn, khi có thể gặp được em..."
Ninh Tịch đưa tay vuốt mái tóc của anh: "Em cũng vậy..."
Ánh mắt của Lục Đình Kiêu bỗng dưng sâu hơn, anh cúi đầu hôn lấy cô, càng hôn càng sâu...
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng "bộp bộp" như có cái gì đó rơi xuống đất, tiếng vang khá lớn.
"Chuyện gì vậy?"
Ninh Tịch vội vàng đẩy Lục Đình Kiêu ra ngồi dậy, sau đó cô thấy mớ rau với đám trái cây bị Lục Cảnh Lễ đánh rơi xuống đất, một tay anh ta đang che mắt mình còn một tay khác thì đang bịt mắt Tiểu Bảo và miệng vẫn không ngừng nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi... em về không đúng lúc! Hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi! Để em mang Tiểu Bảo đi!"
Ninh Tịch liếc Lục Cảnh Lễ một cái: "Rời đi cái đầu anh ý! Anh vào bằng cách nào?"
Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ như đưa đám: "Tiểu Bảo biết mật mã!"
"À, ôi... bảo bối! Con tan học rồi à! Mau tới đây cho mẹ ôm nào ~" Ninh Tịch lập tức ôm lấy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo tự dưng bị chú Hai bịt bắt vốn còn đang vô cùng bất mãn, nhưng mà nhóc được mẹ Tiểu Tịch ôm cho một cái thì lập tức quăng hết mọi chuyện ra sau gáy luôn.
Lục Cảnh Lễ rón rén đi tới sau lưng người bất mãn nhất trong căn phòng này, vẻ mặt hối lỗi: "Thật... thật xin lỗi mà anh Hai! Hu hu hu! Ôi cháu trai hoặc cháu gái tương lai của chú, chú xin lỗi!" Đều do chú mà tụi cháu không thể đến thế giới này…
Lục Đình Kiêu: "..."
Ninh Tịch: "..."
...
Vì hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Tịch ở nhà mới cho nên cô quyết định mời vài người bạn tới chơi.
Lục Cảnh Lễ với Tiểu Bảo đến một lúc thì Trang Khả Nhi với Giang Mục Dã cũng nối gót tới sau.
Lục Hân Nghiên lần này tin tức linh thông nên cũng mang quà đến tận cửa, xem chừng là cô nàng muốn hối lộ sếp để đi cửa sau đây mà.
"Tiểu Tịch, chỗ này của cậu thật đẹp quá, không khí cũng rất tốt, trên núi còn có một rừng đào lớn nữa! Thiết kế bên trong biệt thự cũng rất phong cách, thật thích quá đi!" Trang Khả Nhi không nhịn được tán dương.
"Thích thì thường xuyên tới đây chơi!"
"Ừ ừ!"
"Đúng rồi, gần đây em trai cậu thế nào?" Ninh Tịch hỏi.
Vừa nhắc tới Trang Vinh Quang, Trang Khả Nhi đã tỏ vẻ nhức đầu không thôi: "Vẫn y như cũ, nó lại bắt đầu trốn ra ngoài chơi rồi! Sắp thi đại học đến nơi mà thành tích nó như thế này thì chắc chắc trượt mất thôi..."
"Vậy ba cậu bảo sao?" Ninh Tịch hỏi.
"Ba với ông nội bảo để nó vào bộ đội luôn, tuổi của nó hiện giờ cũng là độ tuổi thích hợp nhất! Vào bộ đội xong thì cho nó thi trường quân đội... nhưng mà nó không muốn!"
"Nó không muốn vậy nó muốn làm cái gì?"
"Tớ cũng nói với nó rồi, nó bảo..." Trang Khả Nhi lộ vẻ dở khóc dở cười, sau đó nói: "Nó nói thế giới lớn như vậy nên nó muốn đi khám phá xem, nó muốn làm nhà thám hiểm! Nghe giọng nó có vẻ kiên định lắm, tớ sợ có khi nào nó không thèm nói gì mà bỏ đi luôn không..."
Ninh Tịch đầu đầy hắc tuyến: "Con hàng này... chắc phải cắt chân nó đi! Xem còn dám chạy đâu nữa không!"
Trang Vinh Quang này đích xác là loại công tử chỉ biết ỷ lại vào danh tiếng gia đình mà ngang ngược hống hách, không ăn đau khổ chắc không biết quay đầu.
/2168
|