Ninh Thu Đồng liên tục cười lạnh: "Hừ, tôi không biết gì? Cũng không biết là ai mới bị mờ mắt, tôi khuyên chị nên nhìn cho rõ người ngày nào cũng ở bên chị rốt cuộc là cái thứ gì đi! Tới lúc đó dẫn sói vào nhà bị cắn chết còn không tự biết là vì sao!"
"Ninh Thu Đồng! Tao cào mồm mày ra! Con gái tự tay tao nuôi lớn là người thế nào không đến lượt mày xen vào!!!" Trang Linh Ngọc kích động nhào tới, lại bị Ninh Diệu Hoa cản lại.
"Ha ha ha ha ha ha... Tôi thấy Thu Đồng nói đúng lắm! Tôi cũng muốn nói từ lâu rồi, chị dâu, các người coi người ngoài như bảo bối, cái IQ với logic này, thật khiến em trai tôi đây khó lòng mà hiểu nổi đấy!" Ninh Diệu Bang ở bên cạnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn đổ thể thêm dầu vào lửa.
"Ninh Diệu Bang, chú câm miệng cho tôi! Tôi thấy chú đang ghen tức thì đúng hơn đấy!" Ninh Diệu Hoa lớn tiếng quát.
Hai bên cãi nhau ầm ỹ, cả căn phòng trở nên hỗn loạn...
Lão gia tử xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi của mình, không còn hơi sức đâu mà quan tâm tới bọn họ nữa, ông được luật sư đỡ về phòng làm việc...
Cùng lúc đó, trong sân sau của Ninh gia.
Ninh Tuyết Lạc chạy thẳng vào rừng cây, sấp mặt vào một thân cây thương tâm khóc lớn.
Tô Diễn đứng phía sau, khẽ ôm cô ta vào lòng: "Đừng đau lòng nữa, cô Thu Đồng nói hơi nặng lời, nhưng tính cách con người cô ấy như vậy, em đừng để bụng..."
"Sao em có thể không để bụng được! Cô ấy nói em khó nghe như vậy, nói như thể em cướp hết mọi thứ của Ninh Tịch ấy! Em cũng là con gái của mẹ mà! Từ lúc mới sinh ra em đã sống tại Ninh gia, là Ninh Tuyết Lạc mười tám năm, rồi mọi người bỗng nói với em, tất cả những thứ này đều không phải của em, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ em nữa, chẳng lẽ em không buồn sao?"
"Tại sao lại nói em cướp đồ của Ninh Tịch! Chẳng lẽ không phải cô ấy tự dưng xuất hiện cướp mất mọi thứ của em à? Ông luôn miệng nói em cũng là cháu gái ông, cuối cùng lại đối xử như thế với em, chẳng lẽ ông không hoàn toàn coi em là người nhà họ Ninh sao?" Ninh Tịch Lạc kích động nói một tràng.
Tô Diễn nghe những lời Ninh Tuyết Lạc nói, nhất thời không biết nên nói gì.
Nếu là trước đây, Ninh Tuyết Lạc khóc lóc nói những lời này với gã ta, gã ta chắc chắn sẽ đứng ra ủng hộ, đứng về phía cô ta.
Nhưng giờ... có lẽ vì dạo này có cảm giác không rõ ràng với Ninh Tịch... cũng có thể vì những lời vừa rồi Ninh Thu Đồng mới nói... gã ta bỗng cảm thấy, Ninh Thu Đồng nói cũng không có chỗ nào sai cả... Tất cả những thứ này, vốn nên thuộc về Ninh Tịch! Ninh Tịch sinh ra vốn là Đại tiểu thư nhà họ Ninh, nhưng vì bị bế nhầm mà sống nhầm cuộc sống của người khác...
Ninh Tuyết Lạc không biết lúc này Tô Diễn đang nghĩ gì, cô ta đau lòng gục khóc trong lòng Tô Diễn, "Diễn... làm thế nào đây... rốt cuộc em nên làm thế nào bây giờ... sao họ có thể đối xử với em như vậy chứ..."
Tô Diễn vỗ vai Ninh Tuyết Lạc, dịu dàng nói: "Tuyết Lạc, chẳng phải trước đây em từng nói em không cần thứ gì của Ninh gia sao, chúng ta có thể dựa vào chính mình mà, hơn nữa giờ em cũng xuất sắc lắm rồi, hà tất phải để ý tới những vật ngoài thân này chứ?"
"Chuyện đó đâu có giống nhau! Những thứ vốn thuộc về em, sao em phải nhường!" Ninh Tịch Lạc kích động buột mồm nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tô Diễn chợt biến: "Tuyết Lạc, sao em có thể nói như vậy... đó vốn là của Ninh Tịch... chẳng lẽ em thật sự muốn tranh tài sản của Ninh gia?"
Ninh Tuyết Lạc nghe câu trước suýt nữa thì bùng nổ, nhưng khi nghe thấy câu sau của Tô Diễn, cô ta bỗng tỉnh táo lại!
"Ninh Thu Đồng! Tao cào mồm mày ra! Con gái tự tay tao nuôi lớn là người thế nào không đến lượt mày xen vào!!!" Trang Linh Ngọc kích động nhào tới, lại bị Ninh Diệu Hoa cản lại.
"Ha ha ha ha ha ha... Tôi thấy Thu Đồng nói đúng lắm! Tôi cũng muốn nói từ lâu rồi, chị dâu, các người coi người ngoài như bảo bối, cái IQ với logic này, thật khiến em trai tôi đây khó lòng mà hiểu nổi đấy!" Ninh Diệu Bang ở bên cạnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn đổ thể thêm dầu vào lửa.
"Ninh Diệu Bang, chú câm miệng cho tôi! Tôi thấy chú đang ghen tức thì đúng hơn đấy!" Ninh Diệu Hoa lớn tiếng quát.
Hai bên cãi nhau ầm ỹ, cả căn phòng trở nên hỗn loạn...
Lão gia tử xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi của mình, không còn hơi sức đâu mà quan tâm tới bọn họ nữa, ông được luật sư đỡ về phòng làm việc...
Cùng lúc đó, trong sân sau của Ninh gia.
Ninh Tuyết Lạc chạy thẳng vào rừng cây, sấp mặt vào một thân cây thương tâm khóc lớn.
Tô Diễn đứng phía sau, khẽ ôm cô ta vào lòng: "Đừng đau lòng nữa, cô Thu Đồng nói hơi nặng lời, nhưng tính cách con người cô ấy như vậy, em đừng để bụng..."
"Sao em có thể không để bụng được! Cô ấy nói em khó nghe như vậy, nói như thể em cướp hết mọi thứ của Ninh Tịch ấy! Em cũng là con gái của mẹ mà! Từ lúc mới sinh ra em đã sống tại Ninh gia, là Ninh Tuyết Lạc mười tám năm, rồi mọi người bỗng nói với em, tất cả những thứ này đều không phải của em, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ em nữa, chẳng lẽ em không buồn sao?"
"Tại sao lại nói em cướp đồ của Ninh Tịch! Chẳng lẽ không phải cô ấy tự dưng xuất hiện cướp mất mọi thứ của em à? Ông luôn miệng nói em cũng là cháu gái ông, cuối cùng lại đối xử như thế với em, chẳng lẽ ông không hoàn toàn coi em là người nhà họ Ninh sao?" Ninh Tịch Lạc kích động nói một tràng.
Tô Diễn nghe những lời Ninh Tuyết Lạc nói, nhất thời không biết nên nói gì.
Nếu là trước đây, Ninh Tuyết Lạc khóc lóc nói những lời này với gã ta, gã ta chắc chắn sẽ đứng ra ủng hộ, đứng về phía cô ta.
Nhưng giờ... có lẽ vì dạo này có cảm giác không rõ ràng với Ninh Tịch... cũng có thể vì những lời vừa rồi Ninh Thu Đồng mới nói... gã ta bỗng cảm thấy, Ninh Thu Đồng nói cũng không có chỗ nào sai cả... Tất cả những thứ này, vốn nên thuộc về Ninh Tịch! Ninh Tịch sinh ra vốn là Đại tiểu thư nhà họ Ninh, nhưng vì bị bế nhầm mà sống nhầm cuộc sống của người khác...
Ninh Tuyết Lạc không biết lúc này Tô Diễn đang nghĩ gì, cô ta đau lòng gục khóc trong lòng Tô Diễn, "Diễn... làm thế nào đây... rốt cuộc em nên làm thế nào bây giờ... sao họ có thể đối xử với em như vậy chứ..."
Tô Diễn vỗ vai Ninh Tuyết Lạc, dịu dàng nói: "Tuyết Lạc, chẳng phải trước đây em từng nói em không cần thứ gì của Ninh gia sao, chúng ta có thể dựa vào chính mình mà, hơn nữa giờ em cũng xuất sắc lắm rồi, hà tất phải để ý tới những vật ngoài thân này chứ?"
"Chuyện đó đâu có giống nhau! Những thứ vốn thuộc về em, sao em phải nhường!" Ninh Tịch Lạc kích động buột mồm nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tô Diễn chợt biến: "Tuyết Lạc, sao em có thể nói như vậy... đó vốn là của Ninh Tịch... chẳng lẽ em thật sự muốn tranh tài sản của Ninh gia?"
Ninh Tuyết Lạc nghe câu trước suýt nữa thì bùng nổ, nhưng khi nghe thấy câu sau của Tô Diễn, cô ta bỗng tỉnh táo lại!
/2168
|