Sau đó Ninh Tịch nghe nghóng được tin, hôm qua sau khi mình đi rồi thì Tần Tử Phàm - Giám đốc thị trường của History đã đến tìm Đặng Khoan.
Sau khi gã ta đến thì Đặng Khoan lập tức từ bỏ Tắc Linh mà chọn History, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.
Ra khỏi Tân Thế Kỷ, Ninh Tịch lập tức gọi điện cho Kiều Vi Lan, bảo cô ấy đến thành phố Q một chuyến.
Giám đốc thị trường của History đã xuất mã e là có chút khó xử lý, tình hình trước mắt cũng chỉ có thể ôm đùi của Kiều đại thần thôi!
Cũng không biết cô ấy có biện pháp gì không...
Giữa trưa ngày hôm ấy, Kiều Vi Lan đã có mặt ở thành phố Q.
Tuy Ninh Tịch đã kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Kiều Vi Lan nghe trong điện thoại, nhưng lúc gặp nhau Ninh Tịch vẫn lại kể lại lần nữa.
"Bỏ Tân Thế Kỷ." Kiều Vi Lan trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
"Bỏ? Đại thần, đó là con át chủ bài… cô chắc chứ?" Ninh Tịch không thể tin nổi.
"Đúng vậy." Kiều Vi Lan nghiêm túc nói: "Giám đốc thị trường của History có mặt ở đây tức là họ đã chuẩn bị hết cả rồi. Nếu như chúng ta đấu với họ, căn bản là sẽ không không thắng, mà kể cả có thắng cũng coi như thua."
"Giám đốc Kiều, chị nói thế có nghĩa là sao?" Hàn Mạt Mạt không hiểu lắm.
"Rất đơn giản, cái mà History nhắm đến chính là "trận chiến giá cả". Bọn họ đưa cho Tân Thế Kỷ một cái giá thấp đến mức tận cùng, có thể nói thẳng luôn là lần này History căn bản không kiếm được chút lợi nhuận nào. Nếu như chúng ta cướp lại chỉ có thể ép giá xuống mức thấp hơn nữa. Điều này đối với Tắc Linh mà nói, không phải là chuyện tốt, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến chất lượng của trang phục... Chỉ vì một Tân Thế Kỷ, thực không đáng." Kiều Vi Lan thản nhiên nói
"Giám đốc Kiều, ý của chị là, nếu như chúng ta cướp về đồng nghĩa với việc cắt thịt bán máu, đây là mục đích chính của History… Nhưng mà, nếu như chúng ta nhường Tân Thế Kỷ cho History, lợi nhuận của bọn họ tuy rằng nhỏ nhưng lại có lợi trong việc quảng bá thương hiệu." Ninh Tịch phân tích.
"Không sai." Kiều Vi Lan gật đầu, Ninh Tịch hiểu rất chính xác.
Nghe thế Ninh Tịch càng cảm thấy khiếp sợ, cái vị giám đốc thị trường này của History rốt cuộc là thần thành phương nào mà lại có thế thiết kế được một cục diện đi bước nào cũng tất thắng như vậy!
Tắc Linh muốn cướp lại Tân Thế Kỷ thì sẽ buộc phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mà nếu như không cướp thì đồng nghĩa với việc nhường nó lại cho History, dù cướp hay không cướp Tắc Linh đều thua!
Cục diện hiện tại của Tắc Linh đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nhan, lùi không được, tiến cũng không xong.
"Phải chịu thua sao?" Vừa mới mở rộng thị trường ra tỉnh ngoài đã bị History cướp mất, nên Ninh Tịch có chút không cam lòng.
"Ai bảo là thua? Bây giờ trò chơi mới bắt đầu thôi." Trên gương mặt nghiêm nghị của Kiều Vi Lan lập tức sáng ngời, đây là vẻ mặt chỉ khi nào đề cập đến lĩnh vực của cô mới có thể nhìn thấy.
"Nhưng mà chị Kiều à, chúng ta giờ cướp lại không ổn mà không cướp cũng không ổn, rốt cuộc phải làm thế nào?" Hàn Mạt Mạt hỏi.
Đừng nói Hàn Mạt Mạt ngay đến Ninh Tịch cũng không biết Kiều Vi Lan tính như thế nào.
"Ngoại trừ Tân Thế Kỷ ra, chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn khác, đối thủ cạnh tranh của Tân Thế Kỷ - Hối Tinh." Kiều Vi Lan nhẹ nhàng nói.
"Trung tâm thương mại Hối Tinh…"
Nghe Kiều Vi Lan nhắc đến Hối Tinh, Ninh Tịch liền trầm ngâm suy nghĩ.
"Mấy năm nay, tuy Tân Thế Kỷ có gắt gao ép Hối Tinh, nhưng đều đó không có nghĩa là Hối Tinh không có thực lực. Mà thực tế thì hoàn toàn ngược lại, thực lực của Hối Tinh vô cùng mạnh, đặc biệt là trên phương diện liên kết các nhãn hiệu cao cấp, Hối Tinh làm rất tốt, lượng khách hàng thuộc tầng lớp cao cấp cũng rất khả quan." Kiều Vi Lan cười nói.
"Ý của giám đốc Kiều là, chúng ta chuyển sang bên Hối Tinh?" Ninh Tịch đại khái đã hiểu ra ý của Kiều Vi Lan.
Sau khi gã ta đến thì Đặng Khoan lập tức từ bỏ Tắc Linh mà chọn History, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được.
Ra khỏi Tân Thế Kỷ, Ninh Tịch lập tức gọi điện cho Kiều Vi Lan, bảo cô ấy đến thành phố Q một chuyến.
Giám đốc thị trường của History đã xuất mã e là có chút khó xử lý, tình hình trước mắt cũng chỉ có thể ôm đùi của Kiều đại thần thôi!
Cũng không biết cô ấy có biện pháp gì không...
Giữa trưa ngày hôm ấy, Kiều Vi Lan đã có mặt ở thành phố Q.
Tuy Ninh Tịch đã kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Kiều Vi Lan nghe trong điện thoại, nhưng lúc gặp nhau Ninh Tịch vẫn lại kể lại lần nữa.
"Bỏ Tân Thế Kỷ." Kiều Vi Lan trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
"Bỏ? Đại thần, đó là con át chủ bài… cô chắc chứ?" Ninh Tịch không thể tin nổi.
"Đúng vậy." Kiều Vi Lan nghiêm túc nói: "Giám đốc thị trường của History có mặt ở đây tức là họ đã chuẩn bị hết cả rồi. Nếu như chúng ta đấu với họ, căn bản là sẽ không không thắng, mà kể cả có thắng cũng coi như thua."
"Giám đốc Kiều, chị nói thế có nghĩa là sao?" Hàn Mạt Mạt không hiểu lắm.
"Rất đơn giản, cái mà History nhắm đến chính là "trận chiến giá cả". Bọn họ đưa cho Tân Thế Kỷ một cái giá thấp đến mức tận cùng, có thể nói thẳng luôn là lần này History căn bản không kiếm được chút lợi nhuận nào. Nếu như chúng ta cướp lại chỉ có thể ép giá xuống mức thấp hơn nữa. Điều này đối với Tắc Linh mà nói, không phải là chuyện tốt, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến chất lượng của trang phục... Chỉ vì một Tân Thế Kỷ, thực không đáng." Kiều Vi Lan thản nhiên nói
"Giám đốc Kiều, ý của chị là, nếu như chúng ta cướp về đồng nghĩa với việc cắt thịt bán máu, đây là mục đích chính của History… Nhưng mà, nếu như chúng ta nhường Tân Thế Kỷ cho History, lợi nhuận của bọn họ tuy rằng nhỏ nhưng lại có lợi trong việc quảng bá thương hiệu." Ninh Tịch phân tích.
"Không sai." Kiều Vi Lan gật đầu, Ninh Tịch hiểu rất chính xác.
Nghe thế Ninh Tịch càng cảm thấy khiếp sợ, cái vị giám đốc thị trường này của History rốt cuộc là thần thành phương nào mà lại có thế thiết kế được một cục diện đi bước nào cũng tất thắng như vậy!
Tắc Linh muốn cướp lại Tân Thế Kỷ thì sẽ buộc phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mà nếu như không cướp thì đồng nghĩa với việc nhường nó lại cho History, dù cướp hay không cướp Tắc Linh đều thua!
Cục diện hiện tại của Tắc Linh đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nhan, lùi không được, tiến cũng không xong.
"Phải chịu thua sao?" Vừa mới mở rộng thị trường ra tỉnh ngoài đã bị History cướp mất, nên Ninh Tịch có chút không cam lòng.
"Ai bảo là thua? Bây giờ trò chơi mới bắt đầu thôi." Trên gương mặt nghiêm nghị của Kiều Vi Lan lập tức sáng ngời, đây là vẻ mặt chỉ khi nào đề cập đến lĩnh vực của cô mới có thể nhìn thấy.
"Nhưng mà chị Kiều à, chúng ta giờ cướp lại không ổn mà không cướp cũng không ổn, rốt cuộc phải làm thế nào?" Hàn Mạt Mạt hỏi.
Đừng nói Hàn Mạt Mạt ngay đến Ninh Tịch cũng không biết Kiều Vi Lan tính như thế nào.
"Ngoại trừ Tân Thế Kỷ ra, chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn khác, đối thủ cạnh tranh của Tân Thế Kỷ - Hối Tinh." Kiều Vi Lan nhẹ nhàng nói.
"Trung tâm thương mại Hối Tinh…"
Nghe Kiều Vi Lan nhắc đến Hối Tinh, Ninh Tịch liền trầm ngâm suy nghĩ.
"Mấy năm nay, tuy Tân Thế Kỷ có gắt gao ép Hối Tinh, nhưng đều đó không có nghĩa là Hối Tinh không có thực lực. Mà thực tế thì hoàn toàn ngược lại, thực lực của Hối Tinh vô cùng mạnh, đặc biệt là trên phương diện liên kết các nhãn hiệu cao cấp, Hối Tinh làm rất tốt, lượng khách hàng thuộc tầng lớp cao cấp cũng rất khả quan." Kiều Vi Lan cười nói.
"Ý của giám đốc Kiều là, chúng ta chuyển sang bên Hối Tinh?" Ninh Tịch đại khái đã hiểu ra ý của Kiều Vi Lan.
/2168
|