Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 1146: Tối nay, không ai có thể rời đi!
/2168
|
Vẻ mặt Ninh Tịch cứ như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cô nhếch môi lên: "Cho nên? Có cần tao báo công an giúp không?"
"Mày mày mày..." Mấy tên côn đồ trố mắt nhìn nhau, một chữ cũng không hé ra được.
Ba tên cầm đầu trong lúc say rượu đã từng tiết lộ rằng chúng là ba đối tượng bị cảnh sát phát lệnh truy nã, thậm chí còn khoe khoang nói rằng chúng đã từng đánh chết biết bao tên cớm lần theo. Cái loại tội phạm truy nã thì có bị bắt cũng bắn chết tại chỗ mà thôi, có báo cảnh sát cũng bằng thừa!
Mở sòng bạc, bắt cóc tống tiền, hiếp dâm không thành, mỗi một tội đều là tội chung thân cả! Bọn chúng có báo cũng phải vào tù bóc lịch!
Mấy tên côn đồ nhìn nhau một cái rồi rối rít đưa ra kết luận rằng, người phụ nữ trước mắt này còn đáng sợ hơn ba tên ôn thần kia cộng lại, tốt nhất là chạy!
Vì thế đám người bắt đầu rối rít nhấc chân lên chạy tháo mạng.
Nhưng mà, bọn chúng vừa mới bước được mấy bước thì sau lưng lại vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Đứng lại!"
Tất cả lập tức dừng lại theo bản năng.
"Tao cho chúng mày đi đấy à?" Giọng nói y hệt như thanh âm vang lên từ địa ngục khiến bắp chân mấy tên côn đồ run rẩy không ngừng.
Ninh Tịch hơi rũ mắt xuống, giấu đi sự hưng phấn cùng điên cuồng như dã thú lâu ngày chưa đi săn.
Cô cố ý không báo cảnh sát mà một thân một mình tới đây thì sao có thể cho phép... đám khốn nạn này rời đi dễ dàng như vậy...
Tối nay đừng ai mong có thể rời khỏi đây!
Ánh mắt của Ninh Tịch giống như ánh mắt đang nhìn người chết lướt qua từng người, giọng nói lạnh lẽo không có chút độ ấm: "Vừa nãy, có những ai chạm vào cô ấy."
"Không phải em! Không phải em!"
"Em cũng không!"
"Em thề là em chưa từng chạm vào một sợi tóc của cô ấy!"
...
Trong phút chốc tất cả đám côn đồ đều thi nhau thề sống thề chết, chỉ còn thiếu nước đem cả 18 đời tổ tông ra mà thề.
Ninh Tịch chậm rãi lướt về một tên răng hô mỏ nhọn đang lén lút định chạy đi. Lúc nãy khi tên xăm trổ xé quần áo của Khả Nhi ra thì chính gã ta là người đã đè tay của cô ấy lại...
Cái gã răng hô kia phát hiện tầm mắt của Ninh Tịch nhìn về phía mình lập tức cảm thấy không ổn, nhưng mà căn bản là gã ta cũng chẳng có thời gian mà chạy trốn, lập tức bên tai gã ta vang lên một tiếng "đoàng!!!"
Tiếp theo đó là một tiếng gào chói tai cùng dòng máu bắn tung tóe như pháo hoa từ cổ tay gã. Vì đau đớn quá mức mà gã ta nằm lăn lộn trên mặt đất.
"Con khốn nạn! Tao phải lấy mạng của mày!!!"
Gã run rẩy móc lấy súng lục ra định bắn, nhưng gã vừa mới giơ súng ra thì đã bị Ninh Tịch bắn rớt trong nháy mắt, gã ôm tay lăn lộn trên mặt đất không ngừng rên.
Con mẹ này nhất định không phải người!!!
"Chị Hai xin tha mạng!"
"Xin chị tha mạng! Chúng em không hề chạm đến một đầu ngón tay của bạn chị mà!"
"Thật đó, chị tin chúng em đi!"
...
Có súng cũng vô dụng chứ đừng nói những kẻ tay không tấc sắt. Đến giờ phút này thì cả ý định phản kháng cũng mất sạch, mấy tên còn lại cũng "bịch bịch bịch" thi nhau quỳ xuống xin tha thứ.
Nhưng mà, Ninh Tịch chẳng hề có ý buông tha bọn họ, sát khí xung quanh cô ngày càng dày đặc. Khẩu súng trong tay từ từ chỉa thẳng vào đầu của tên răng hô.
Hai cái tay của gã đã thành "đồ trang sức", lúc này gã đã không còn chút sức chống trả nào mà chỉ có thể hèn mọn như một con dê con chờ người ta đến làm thịt.
"Mày mày mày..." Mấy tên côn đồ trố mắt nhìn nhau, một chữ cũng không hé ra được.
Ba tên cầm đầu trong lúc say rượu đã từng tiết lộ rằng chúng là ba đối tượng bị cảnh sát phát lệnh truy nã, thậm chí còn khoe khoang nói rằng chúng đã từng đánh chết biết bao tên cớm lần theo. Cái loại tội phạm truy nã thì có bị bắt cũng bắn chết tại chỗ mà thôi, có báo cảnh sát cũng bằng thừa!
Mở sòng bạc, bắt cóc tống tiền, hiếp dâm không thành, mỗi một tội đều là tội chung thân cả! Bọn chúng có báo cũng phải vào tù bóc lịch!
Mấy tên côn đồ nhìn nhau một cái rồi rối rít đưa ra kết luận rằng, người phụ nữ trước mắt này còn đáng sợ hơn ba tên ôn thần kia cộng lại, tốt nhất là chạy!
Vì thế đám người bắt đầu rối rít nhấc chân lên chạy tháo mạng.
Nhưng mà, bọn chúng vừa mới bước được mấy bước thì sau lưng lại vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Đứng lại!"
Tất cả lập tức dừng lại theo bản năng.
"Tao cho chúng mày đi đấy à?" Giọng nói y hệt như thanh âm vang lên từ địa ngục khiến bắp chân mấy tên côn đồ run rẩy không ngừng.
Ninh Tịch hơi rũ mắt xuống, giấu đi sự hưng phấn cùng điên cuồng như dã thú lâu ngày chưa đi săn.
Cô cố ý không báo cảnh sát mà một thân một mình tới đây thì sao có thể cho phép... đám khốn nạn này rời đi dễ dàng như vậy...
Tối nay đừng ai mong có thể rời khỏi đây!
Ánh mắt của Ninh Tịch giống như ánh mắt đang nhìn người chết lướt qua từng người, giọng nói lạnh lẽo không có chút độ ấm: "Vừa nãy, có những ai chạm vào cô ấy."
"Không phải em! Không phải em!"
"Em cũng không!"
"Em thề là em chưa từng chạm vào một sợi tóc của cô ấy!"
...
Trong phút chốc tất cả đám côn đồ đều thi nhau thề sống thề chết, chỉ còn thiếu nước đem cả 18 đời tổ tông ra mà thề.
Ninh Tịch chậm rãi lướt về một tên răng hô mỏ nhọn đang lén lút định chạy đi. Lúc nãy khi tên xăm trổ xé quần áo của Khả Nhi ra thì chính gã ta là người đã đè tay của cô ấy lại...
Cái gã răng hô kia phát hiện tầm mắt của Ninh Tịch nhìn về phía mình lập tức cảm thấy không ổn, nhưng mà căn bản là gã ta cũng chẳng có thời gian mà chạy trốn, lập tức bên tai gã ta vang lên một tiếng "đoàng!!!"
Tiếp theo đó là một tiếng gào chói tai cùng dòng máu bắn tung tóe như pháo hoa từ cổ tay gã. Vì đau đớn quá mức mà gã ta nằm lăn lộn trên mặt đất.
"Con khốn nạn! Tao phải lấy mạng của mày!!!"
Gã run rẩy móc lấy súng lục ra định bắn, nhưng gã vừa mới giơ súng ra thì đã bị Ninh Tịch bắn rớt trong nháy mắt, gã ôm tay lăn lộn trên mặt đất không ngừng rên.
Con mẹ này nhất định không phải người!!!
"Chị Hai xin tha mạng!"
"Xin chị tha mạng! Chúng em không hề chạm đến một đầu ngón tay của bạn chị mà!"
"Thật đó, chị tin chúng em đi!"
...
Có súng cũng vô dụng chứ đừng nói những kẻ tay không tấc sắt. Đến giờ phút này thì cả ý định phản kháng cũng mất sạch, mấy tên còn lại cũng "bịch bịch bịch" thi nhau quỳ xuống xin tha thứ.
Nhưng mà, Ninh Tịch chẳng hề có ý buông tha bọn họ, sát khí xung quanh cô ngày càng dày đặc. Khẩu súng trong tay từ từ chỉa thẳng vào đầu của tên răng hô.
Hai cái tay của gã đã thành "đồ trang sức", lúc này gã đã không còn chút sức chống trả nào mà chỉ có thể hèn mọn như một con dê con chờ người ta đến làm thịt.
/2168
|