Nhà họ Trang.
Gần đây mấy chiến hữu cũ của Trang Liêu Nguyên chuyển từ tỉnh khác về Đế Đô làm việc. Bạn bè cũ lâu năm mới gặp nhau một lần cho nên hôm nay ông cố ý mời bọn họ về nhà làm khách.
Trang Khả Nhi sắp xếp chiêu đãi khách đâu vào đấy, sau đó mới đi vào bếp phân phó người giúp việc chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên đeo quân hàm ba sao trên vai nhiệt tình hỏi thăm: "Lão thủ trưởng gần đây có khỏe không?"
"Gần đây cha tôi đang dưỡng bệnh trong bệnh viện quân đội, cũng coi như là cường tráng!" Trang Liêu Nguyên vừa rót trà cho họ vừa nói.
"Chị dâu vẫn chưa được điều về à?"
"Đã gửi báo cáo rồi đấy chứ, nhưng mà xem ra cũng có chút khó khăn."
"Haizz, may mà còn có Khả Nhi ở cạnh ông! Mới mấy năm không gặp mà Khả Nhi bây giờ trổ mã xinh đẹp quá, không biết thằng nhóc nhà nào có diễm phúc đây!"
"Tôi đoán Liêu Nguyên cũng không nỡ gả con gái đi đâu..."
"Ha ha ha..."
Nghe mấy chiến hữu trêu chọc nhắc đến cô con gái hoàn hảo của mình, Trang Liêu Nguyên nhất thời cảm thấy được an ủi rất nhiều. Vợ của ông làm ở Viện Nghiên cứu Khoa học, yêu cầu tính bảo mật rất cao cho nên chỉ có thể quanh năm ở lại Viện Nghiên cứu không được về, gần như bà dành cả đời để cống hiến cho quốc gia. Còn ông thì quá nửa thời gian đều ở trong quân cho nên chuyện trong nhà đều do một tay Khả Nhi lo liệu.
"Đúng rồi, gần đây Vinh Quang thế nào?" Có người thuận miệng hỏi.
Lời vừa ra thì mấy người khác đã lập tức quay về phía người vừa lên tiếng lắc lắc đầu, cái gì nên nói hãy nói chứ!
Người vừa hỏi cũng có chút lúng túng, nhưng mà lời đã nói ra làm sao mà thu lại được.
Trang Liêu Nguyên nhìn các chiến hữu đang ái ngại nhìn mình thì có chút khổ sở, mặt mũi cả đời của ông coi như bị thằng nhãi kia quăng sạch rồi, làm gì còn để ý mấy chuyện này chứ!
"Vinh Quang ấy à, vẫn như cũ thôi!" Trang Liêu Nguyên nói.
Một câu "vẫn như cũ" khiến tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.
"À đúng rồi, tôi nói cho mấy ông tin này này, mấy ông có nhớ ba tên trùm ma túy trốn thoát bốn năm trước không? Lão K, Độc Nhãn với Long Đầu..." Có người cố dời đi sự chú ý.
"Đương nhiên là nhớ chứ! Thế nào?" Quả nhiên đề tài này thu hút được sự hứng thú của mọi người.
"Bắt gọn cả lũ! Mặt lão K bị thương nặng đến độ hủy luôn rồi, Long Đầu bị súng bắn nát đầu chết ngay tại chỗ, chỉ có Độc Nhãn khá hơn chút, bị chấn động não thôi... bây giờ còn đang ngồi trong Cục cảnh sát đó!"
"Có chuyện này à?"
Trang Liêu Nguyên cũng bị hấp dẫn: "Ai làm thế?"
"Không tra được, chỗ đó hẻo lánh lắm chẳng có camera an ninh nào, cũng chẳng có nhân chứng! Sau có tìm được mấy tên cắc ké giao du với bọn chúng, nhưng lời khai đều nhất trí là tụ tập rồi đánh nhau dẫn đến chết người! Ngay cả lão K cũng nói vậy, điều tra hiện trường cũng không thấy gì khả nghi... nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ..."
"Quan tâm làm gì chứ! Bất kể là do đánh nhau hay do người khác ra tay thì vẫn hả lòng hả dạ quá còn gì! Năm đó chỉ vì bắt ba con cá lọt lưới đó mà chúng ta hy sinh mất hai đồng chí!"
...
Đám người Trang Liêu Nguyên đang trò chuyện sôi nổi trong phòng khách, đột nhiên có thanh âm thiếu niên quen thuộc vang lên: "Con về rồi!"
"Ồ, chắc là Vinh Quang về?" Mọi người rối rít nhìn ra cửa.
Gần đây mấy chiến hữu cũ của Trang Liêu Nguyên chuyển từ tỉnh khác về Đế Đô làm việc. Bạn bè cũ lâu năm mới gặp nhau một lần cho nên hôm nay ông cố ý mời bọn họ về nhà làm khách.
Trang Khả Nhi sắp xếp chiêu đãi khách đâu vào đấy, sau đó mới đi vào bếp phân phó người giúp việc chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên đeo quân hàm ba sao trên vai nhiệt tình hỏi thăm: "Lão thủ trưởng gần đây có khỏe không?"
"Gần đây cha tôi đang dưỡng bệnh trong bệnh viện quân đội, cũng coi như là cường tráng!" Trang Liêu Nguyên vừa rót trà cho họ vừa nói.
"Chị dâu vẫn chưa được điều về à?"
"Đã gửi báo cáo rồi đấy chứ, nhưng mà xem ra cũng có chút khó khăn."
"Haizz, may mà còn có Khả Nhi ở cạnh ông! Mới mấy năm không gặp mà Khả Nhi bây giờ trổ mã xinh đẹp quá, không biết thằng nhóc nhà nào có diễm phúc đây!"
"Tôi đoán Liêu Nguyên cũng không nỡ gả con gái đi đâu..."
"Ha ha ha..."
Nghe mấy chiến hữu trêu chọc nhắc đến cô con gái hoàn hảo của mình, Trang Liêu Nguyên nhất thời cảm thấy được an ủi rất nhiều. Vợ của ông làm ở Viện Nghiên cứu Khoa học, yêu cầu tính bảo mật rất cao cho nên chỉ có thể quanh năm ở lại Viện Nghiên cứu không được về, gần như bà dành cả đời để cống hiến cho quốc gia. Còn ông thì quá nửa thời gian đều ở trong quân cho nên chuyện trong nhà đều do một tay Khả Nhi lo liệu.
"Đúng rồi, gần đây Vinh Quang thế nào?" Có người thuận miệng hỏi.
Lời vừa ra thì mấy người khác đã lập tức quay về phía người vừa lên tiếng lắc lắc đầu, cái gì nên nói hãy nói chứ!
Người vừa hỏi cũng có chút lúng túng, nhưng mà lời đã nói ra làm sao mà thu lại được.
Trang Liêu Nguyên nhìn các chiến hữu đang ái ngại nhìn mình thì có chút khổ sở, mặt mũi cả đời của ông coi như bị thằng nhãi kia quăng sạch rồi, làm gì còn để ý mấy chuyện này chứ!
"Vinh Quang ấy à, vẫn như cũ thôi!" Trang Liêu Nguyên nói.
Một câu "vẫn như cũ" khiến tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.
"À đúng rồi, tôi nói cho mấy ông tin này này, mấy ông có nhớ ba tên trùm ma túy trốn thoát bốn năm trước không? Lão K, Độc Nhãn với Long Đầu..." Có người cố dời đi sự chú ý.
"Đương nhiên là nhớ chứ! Thế nào?" Quả nhiên đề tài này thu hút được sự hứng thú của mọi người.
"Bắt gọn cả lũ! Mặt lão K bị thương nặng đến độ hủy luôn rồi, Long Đầu bị súng bắn nát đầu chết ngay tại chỗ, chỉ có Độc Nhãn khá hơn chút, bị chấn động não thôi... bây giờ còn đang ngồi trong Cục cảnh sát đó!"
"Có chuyện này à?"
Trang Liêu Nguyên cũng bị hấp dẫn: "Ai làm thế?"
"Không tra được, chỗ đó hẻo lánh lắm chẳng có camera an ninh nào, cũng chẳng có nhân chứng! Sau có tìm được mấy tên cắc ké giao du với bọn chúng, nhưng lời khai đều nhất trí là tụ tập rồi đánh nhau dẫn đến chết người! Ngay cả lão K cũng nói vậy, điều tra hiện trường cũng không thấy gì khả nghi... nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ..."
"Quan tâm làm gì chứ! Bất kể là do đánh nhau hay do người khác ra tay thì vẫn hả lòng hả dạ quá còn gì! Năm đó chỉ vì bắt ba con cá lọt lưới đó mà chúng ta hy sinh mất hai đồng chí!"
...
Đám người Trang Liêu Nguyên đang trò chuyện sôi nổi trong phòng khách, đột nhiên có thanh âm thiếu niên quen thuộc vang lên: "Con về rồi!"
"Ồ, chắc là Vinh Quang về?" Mọi người rối rít nhìn ra cửa.
/2168
|