"Ha ha, vị đại hiệp này, anh thì giỏi quá ha!" Ninh Tịch liếc Hàn Kiêu một cái sau đó lại lôi anh ta xuống xe, chỉ chỉ vào một bức tường rồi cười lạnh nói: "Anh có ngon thì đập nó ý, chứng minh cho tôi xem, đại..."
Ninh Tịch còn chưa nói xong thì Hàn Kiêu đã lướt qua.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Ninh Tịch nhìn chằm chằm bức tường bị Hàn Kiêu vỗ một phát đã biến thành đống gạch vụn, cô đứng chết trân ngay tại chỗ.
Chỉ một chưởng lại có thể đánh nát nguyên cả bức tường, còn nát thành bột phấn luôn.
Ninh Tịch: "..."
Đại thần! Xin hãy nhận của kẻ tiểu nhân này một lạy! Là tiểu nhân có mắt mà không trông thấy Thái Sơn!
Ninh Tịch có thể thề với trời, công lực cỡ này cô mới chỉ thấy trong tiểu thuyết thôi, chỉ có trong tiểu thuyết...
Nếu không phải đã có Nhị sư huynh thì Ninh Tịch nhất định sẽ quỳ xuống bái tên điên này làm thầy cho coi.
Chậc, thật ra thì có Nhị sư huynh rồi vẫn có thể bái mà... Ninh Tịch bắt đầu tính toán...
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại một chút thì thấy chiêu này chưa chắc người bình thường đã học được, tốt nhất vẫn là học cái gì có thể bảo toàn được tính mệnh đã.
"Cô có thù oán với bức tường này à?" Hàn Kiêu thu tay lại, khó hiểu nhìn về phía Ninh Tịch.
"Không có mà..." Ninh Tịch lắc lắc đầu.
"Không có? Không có thì cô bảo tôi đập nó làm gì, điên hả." Hàn Kiêu xoay người trở lại trong xe.
Ninh Tịch: "..."
Rốt cuộc thì ai mới là kẻ điên chứ!
Cô chỉ tiện mồm nói một câu thôi, ai mà biết anh ta đập thật chứ!
Người điên phải là anh ta mới đúng chứ?
"Hì hì, buổi tối đại hiệp muốn ăn gì cứ việc nói, tôi sẽ thỏa mãn anh... tiện thì anh dạy tôi hai chiêu nhé!" Trong lòng Ninh Tịch đã ói lên mửa xuống rồi, cơ mà trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nịnh nọt.
Vừa dứt lời thì di động bỗng vang lên, là Cung Thượng Trạch gọi tới.
Thấy vậy, sắc mặt Ninh Tịch lập tức nghiêm túc trở lại: "Tôi biết rồi, tôi về ngay đây, hy vọng lần này có thể đè Tín Ngưỡng Hắc Ám xuống."
Ninh Tịch nói một câu sau đó lập tức cúp máy.
Lời Ninh Tịch vừa nói tất nhiên là Hàn Kiêu nghe rõ ràng.
"Cô cũng biết Tĩn Ngưỡng Hắc Ám?" Hàn Kiêu nhất thời đề lại tình thần.
"Tất nhiên biết chứ." Ninh Tịch cũng chẳng giấu diếm gì: "Tôi là bà chủ của Tắc Linh đấy nhá! Gần đây History tung ra tác phẩm mới gây ảnh hưởng rất lớn cho chúng tôi, mà thôi, có nói anh cũng chẳng hiểu đâu!"
Hàn Kiêu trợn to mắt, kinh ngạc đánh giá Ninh Tịch: "Cô là chủ của Tắc Linh?"
"Có cần ngạc nhiên vậy không?" Ninh Tịch không vui nói.
"Sao không nói sớm, Tín Ngưỡng Hắc Ám là thiết kế của tôi đấy, thấy sao, không tệ đúng không!" Hàn Kiêu vắt chân gác lên xe cười vô cùng đắc ý.
"Vâng là của anh, những tác phẩm nổi tiếng trên thế giới này cũng do anh thiết kế ra." Ninh Tịch liếc Hàn Kiêu một cái, đời nào lại đi tin lời anh ta nói chứ.
"Tôi thiết kế thật đấy." Hàn Kiêu nghiêm mặt nói.
"Tôi biết mà, là anh thiết kế." Ninh Tịch cũng hết sức phối hợp, còn nghiêm túc gật đầu một cái.
"Tôi nói thật..." Hàn Kiêu cũng không ngu, anh ta biết rõ Ninh Tịch không hề tin mình.
"Nếu anh cứ tiếp tục nói nhảm thì có tin tôi đạp anh xuống xe không." Ninh Tịch nghiến răng mở cửa xe ra.
Vốn đang vì chuyện này mà đau đầu không thôi, thế mà người này vẫn cứ lảm nhà lảm nhảm mãi.
"Tín Ngưỡng Hắc Ám là do tôi thiết kế thật mà..."
Hàn Kiêu còn chưa nói xong, kết quả là... bị Ninh Tịch đẩy ra khỏi xe.
Hàn Kiêu gõ một cái lên cửa kính, vẻ mặt mờ mịt: "Là tôi thật mà..."
Vèo!
Vừa dứt lời Ninh Tịch đã đạp chân ga phóng đi mất hút, chỉ còn lại Hàn Kiêu đứng ở ven đường hít khói.
Ninh Tịch còn chưa nói xong thì Hàn Kiêu đã lướt qua.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Ninh Tịch nhìn chằm chằm bức tường bị Hàn Kiêu vỗ một phát đã biến thành đống gạch vụn, cô đứng chết trân ngay tại chỗ.
Chỉ một chưởng lại có thể đánh nát nguyên cả bức tường, còn nát thành bột phấn luôn.
Ninh Tịch: "..."
Đại thần! Xin hãy nhận của kẻ tiểu nhân này một lạy! Là tiểu nhân có mắt mà không trông thấy Thái Sơn!
Ninh Tịch có thể thề với trời, công lực cỡ này cô mới chỉ thấy trong tiểu thuyết thôi, chỉ có trong tiểu thuyết...
Nếu không phải đã có Nhị sư huynh thì Ninh Tịch nhất định sẽ quỳ xuống bái tên điên này làm thầy cho coi.
Chậc, thật ra thì có Nhị sư huynh rồi vẫn có thể bái mà... Ninh Tịch bắt đầu tính toán...
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại một chút thì thấy chiêu này chưa chắc người bình thường đã học được, tốt nhất vẫn là học cái gì có thể bảo toàn được tính mệnh đã.
"Cô có thù oán với bức tường này à?" Hàn Kiêu thu tay lại, khó hiểu nhìn về phía Ninh Tịch.
"Không có mà..." Ninh Tịch lắc lắc đầu.
"Không có? Không có thì cô bảo tôi đập nó làm gì, điên hả." Hàn Kiêu xoay người trở lại trong xe.
Ninh Tịch: "..."
Rốt cuộc thì ai mới là kẻ điên chứ!
Cô chỉ tiện mồm nói một câu thôi, ai mà biết anh ta đập thật chứ!
Người điên phải là anh ta mới đúng chứ?
"Hì hì, buổi tối đại hiệp muốn ăn gì cứ việc nói, tôi sẽ thỏa mãn anh... tiện thì anh dạy tôi hai chiêu nhé!" Trong lòng Ninh Tịch đã ói lên mửa xuống rồi, cơ mà trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nịnh nọt.
Vừa dứt lời thì di động bỗng vang lên, là Cung Thượng Trạch gọi tới.
Thấy vậy, sắc mặt Ninh Tịch lập tức nghiêm túc trở lại: "Tôi biết rồi, tôi về ngay đây, hy vọng lần này có thể đè Tín Ngưỡng Hắc Ám xuống."
Ninh Tịch nói một câu sau đó lập tức cúp máy.
Lời Ninh Tịch vừa nói tất nhiên là Hàn Kiêu nghe rõ ràng.
"Cô cũng biết Tĩn Ngưỡng Hắc Ám?" Hàn Kiêu nhất thời đề lại tình thần.
"Tất nhiên biết chứ." Ninh Tịch cũng chẳng giấu diếm gì: "Tôi là bà chủ của Tắc Linh đấy nhá! Gần đây History tung ra tác phẩm mới gây ảnh hưởng rất lớn cho chúng tôi, mà thôi, có nói anh cũng chẳng hiểu đâu!"
Hàn Kiêu trợn to mắt, kinh ngạc đánh giá Ninh Tịch: "Cô là chủ của Tắc Linh?"
"Có cần ngạc nhiên vậy không?" Ninh Tịch không vui nói.
"Sao không nói sớm, Tín Ngưỡng Hắc Ám là thiết kế của tôi đấy, thấy sao, không tệ đúng không!" Hàn Kiêu vắt chân gác lên xe cười vô cùng đắc ý.
"Vâng là của anh, những tác phẩm nổi tiếng trên thế giới này cũng do anh thiết kế ra." Ninh Tịch liếc Hàn Kiêu một cái, đời nào lại đi tin lời anh ta nói chứ.
"Tôi thiết kế thật đấy." Hàn Kiêu nghiêm mặt nói.
"Tôi biết mà, là anh thiết kế." Ninh Tịch cũng hết sức phối hợp, còn nghiêm túc gật đầu một cái.
"Tôi nói thật..." Hàn Kiêu cũng không ngu, anh ta biết rõ Ninh Tịch không hề tin mình.
"Nếu anh cứ tiếp tục nói nhảm thì có tin tôi đạp anh xuống xe không." Ninh Tịch nghiến răng mở cửa xe ra.
Vốn đang vì chuyện này mà đau đầu không thôi, thế mà người này vẫn cứ lảm nhà lảm nhảm mãi.
"Tín Ngưỡng Hắc Ám là do tôi thiết kế thật mà..."
Hàn Kiêu còn chưa nói xong, kết quả là... bị Ninh Tịch đẩy ra khỏi xe.
Hàn Kiêu gõ một cái lên cửa kính, vẻ mặt mờ mịt: "Là tôi thật mà..."
Vèo!
Vừa dứt lời Ninh Tịch đã đạp chân ga phóng đi mất hút, chỉ còn lại Hàn Kiêu đứng ở ven đường hít khói.
/2168
|