Đám phóng viên vừa nãy còn mồm năm miệng mười tranh nhau hỏi giờ tất cả đều ngây ra như phỗng hết cả!
"Trời… trời ạ! Đẹp quá đi mất!"
"Đây chính là "bảo vật trấn điếm" của Tắc Linh?"
"Tôi tưởng rằng Tín Ngưỡng Hắc Ám đã là đẹp đến cực điểm rồi, nhưng bây giờ lại được nhìn thấy một tuyệt phẩm khác với một phong cách khác hoàn toàn! Điều này quả thật khiến người ta quá kinh ngạc!"
"Phong cách của của X và những yếu tố trong Quốc họa của Tống lão đã hoàn toàn hòa quyện vào nhau! Tác phẩm này quả thật khiến người ta như lạc vào tiên cảnh!"
"Tống lão! Bộ trang phục này có tên không ạ?"
...
Tống Lão hài lòng trước phản ứng của cánh truyền thông, ông vuốt vuốt chòm râu trắng của mình, gật gù ngâm:
Hình dáng của nàng,
Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Rực rỡ như cúc mùa thu, tươi tắn rạng rỡ như tùng mùa xuân.
Phảng phất như mặt trăng bị mây che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió cuốn.
Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,
Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.
Ông ngâm đến đó liền có ngay một vị phóng viên kích động đứng bật dậy nói: "Lẽ nào bộ trang phục có tên là Lạc Thần?"
Tống Căng gật gù: "Không sai."
Vừa mới dứt lời, toàn trường lại dậy lên những tiếng ồ kinh ngạc.
"Lạc Thần… Lạc Thần… Quả đúng là xứng với cái tên!"
"Cực kỳ chuẩn xác!"
"Tắc Linh thật sự khiến người ta kinh ngạc quá đi mất thôi!"
"Lại chẳng thế à, lần nào cũng có thể khiến người ta có một sự bất ngờ đầy kinh ngạc."
"Chỉ tiếc là..."
"Tiếc cái gì cơ?"
"Đương nhiên là đang tiếc… lần này ngay đến Tống lão cũng gặp được nhưng lại không thể nhìn thấy mặt nhà thiết kế trong truyền thuyết của Tắc Linh - X!"
"Đúng thế! Thực sự là quá bí ẩn! Mọi người thử đoán xem rốt cuộc cái tên X này là có nghĩa là gì?"
"Có khi nào là viết tắt của tên không?"
...
Trong góc tối.
Ninh Tuyết Lạc tức đến mức đường nét trên gương mặt cũng trở nên méo mó: "Đáng chết! Tần Tử Phàm! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào! Tắc Linh mời được Tống Căng tại sao anh lại không nghe được tiếng gió nào là sao?"
Lúc này đây Tần Tử Phàm cũng mồ hôi tong tỏng đầy đầu, mẹ nó chứ, làm sao anh ta có thể ngờ được Tắc Linh lại mời được Tống Căng cơ chứ!
Hơn nữa anh ta chỉ phụ trách bộ phận thị trường, những chuyện thuộc về phương diện thiết kế căn bản là không thuộc phạm vi quản lý của anh ta!
"Đới Uy đâu!!!"
"Hình như vẫn còn đang đi tìm người…" Tần Tử Phàm lí nha lí nhí.
Ninh Tuyết Lạc nghiến răng ken két: "Hừ, Lạc Thần cái gì, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi! Chỉ cần tìm được Hàn Kiêu, chỉ cần Chúng Sinh xuất hiện, tuyệt đối sẽ đè bẹp được Tắc Linh…"
"Đúng, đúng đúng… điều đó là đương nhiên rồi…" Tần Tử Phàm liên tiếp phụ họa.
Nhưng mà, khóe miệng anh ta lại lén lút nhếch lên một độ cong nhỏ, vấn đề là phải tìm được người trước đã rồi hãy nói!
Tính tình của tên Hàn Kiêu đó vô cùng gian xảo, hành tung lại khó đoán. Hơn nữa, người ta đã gọi điện thoại bảo không muốn cho History sử dụng Chúng Sinh, thế mà đến bây giờ vẫn còn đi tìm? Có tìm cũng vô dụng!
Thực ra ngay từ đầu khi Ninh Tuyết Lạc mời người đó về, anh ta đã có cảm giác không ổn, cảm thấy Ninh Tuyết Lạc tuyệt đối sẽ không điều khiển nổi người này, quả nhiên chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra…
"Sếp…" Người thở hồng hộc chạy đến đằng sau lưng Ninh Tuyết Lạc chính là Đới Uy.
"Tìm thấy hắn ta chưa?" Ninh Tuyết Lạc lập tức hỏi.
Vẻ mặt của Đới Uy rất khó coi mà lắc đầu: "Không… không tìm thấy… Hình như anh ta đã cho số của tôi vào danh sách đen… đi đến những nơi anh ta thường đến ăn cũng không tìm được…"
"Đồ vô dụng! Bao lâu như thế rồi chẳng lẽ đến giờ cậu cũng không biết nhà anh ta ở đâu?" Ninh Tuyết Lạc phẫn nộ mắng.
Vẻ mặt của Đới Uy lại càng khó coi: "Tôi cũng đã từng thử bám theo một lần rồi, nhưng mà anh ta quá cảnh giác, căn bản là không bám theo nổi. Khó khăn lắm mới bám được một lần, kết quả thế nhưng lại đi về phía nghĩa địa giữa đêm hôm khuya khoắt… Tôi nào đâu dám tiếp tục bám theo anh ta chứ…"
"Trời… trời ạ! Đẹp quá đi mất!"
"Đây chính là "bảo vật trấn điếm" của Tắc Linh?"
"Tôi tưởng rằng Tín Ngưỡng Hắc Ám đã là đẹp đến cực điểm rồi, nhưng bây giờ lại được nhìn thấy một tuyệt phẩm khác với một phong cách khác hoàn toàn! Điều này quả thật khiến người ta quá kinh ngạc!"
"Phong cách của của X và những yếu tố trong Quốc họa của Tống lão đã hoàn toàn hòa quyện vào nhau! Tác phẩm này quả thật khiến người ta như lạc vào tiên cảnh!"
"Tống lão! Bộ trang phục này có tên không ạ?"
...
Tống Lão hài lòng trước phản ứng của cánh truyền thông, ông vuốt vuốt chòm râu trắng của mình, gật gù ngâm:
Hình dáng của nàng,
Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Rực rỡ như cúc mùa thu, tươi tắn rạng rỡ như tùng mùa xuân.
Phảng phất như mặt trăng bị mây che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió cuốn.
Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,
Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.
Ông ngâm đến đó liền có ngay một vị phóng viên kích động đứng bật dậy nói: "Lẽ nào bộ trang phục có tên là Lạc Thần?"
Tống Căng gật gù: "Không sai."
Vừa mới dứt lời, toàn trường lại dậy lên những tiếng ồ kinh ngạc.
"Lạc Thần… Lạc Thần… Quả đúng là xứng với cái tên!"
"Cực kỳ chuẩn xác!"
"Tắc Linh thật sự khiến người ta kinh ngạc quá đi mất thôi!"
"Lại chẳng thế à, lần nào cũng có thể khiến người ta có một sự bất ngờ đầy kinh ngạc."
"Chỉ tiếc là..."
"Tiếc cái gì cơ?"
"Đương nhiên là đang tiếc… lần này ngay đến Tống lão cũng gặp được nhưng lại không thể nhìn thấy mặt nhà thiết kế trong truyền thuyết của Tắc Linh - X!"
"Đúng thế! Thực sự là quá bí ẩn! Mọi người thử đoán xem rốt cuộc cái tên X này là có nghĩa là gì?"
"Có khi nào là viết tắt của tên không?"
...
Trong góc tối.
Ninh Tuyết Lạc tức đến mức đường nét trên gương mặt cũng trở nên méo mó: "Đáng chết! Tần Tử Phàm! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào! Tắc Linh mời được Tống Căng tại sao anh lại không nghe được tiếng gió nào là sao?"
Lúc này đây Tần Tử Phàm cũng mồ hôi tong tỏng đầy đầu, mẹ nó chứ, làm sao anh ta có thể ngờ được Tắc Linh lại mời được Tống Căng cơ chứ!
Hơn nữa anh ta chỉ phụ trách bộ phận thị trường, những chuyện thuộc về phương diện thiết kế căn bản là không thuộc phạm vi quản lý của anh ta!
"Đới Uy đâu!!!"
"Hình như vẫn còn đang đi tìm người…" Tần Tử Phàm lí nha lí nhí.
Ninh Tuyết Lạc nghiến răng ken két: "Hừ, Lạc Thần cái gì, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi! Chỉ cần tìm được Hàn Kiêu, chỉ cần Chúng Sinh xuất hiện, tuyệt đối sẽ đè bẹp được Tắc Linh…"
"Đúng, đúng đúng… điều đó là đương nhiên rồi…" Tần Tử Phàm liên tiếp phụ họa.
Nhưng mà, khóe miệng anh ta lại lén lút nhếch lên một độ cong nhỏ, vấn đề là phải tìm được người trước đã rồi hãy nói!
Tính tình của tên Hàn Kiêu đó vô cùng gian xảo, hành tung lại khó đoán. Hơn nữa, người ta đã gọi điện thoại bảo không muốn cho History sử dụng Chúng Sinh, thế mà đến bây giờ vẫn còn đi tìm? Có tìm cũng vô dụng!
Thực ra ngay từ đầu khi Ninh Tuyết Lạc mời người đó về, anh ta đã có cảm giác không ổn, cảm thấy Ninh Tuyết Lạc tuyệt đối sẽ không điều khiển nổi người này, quả nhiên chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra…
"Sếp…" Người thở hồng hộc chạy đến đằng sau lưng Ninh Tuyết Lạc chính là Đới Uy.
"Tìm thấy hắn ta chưa?" Ninh Tuyết Lạc lập tức hỏi.
Vẻ mặt của Đới Uy rất khó coi mà lắc đầu: "Không… không tìm thấy… Hình như anh ta đã cho số của tôi vào danh sách đen… đi đến những nơi anh ta thường đến ăn cũng không tìm được…"
"Đồ vô dụng! Bao lâu như thế rồi chẳng lẽ đến giờ cậu cũng không biết nhà anh ta ở đâu?" Ninh Tuyết Lạc phẫn nộ mắng.
Vẻ mặt của Đới Uy lại càng khó coi: "Tôi cũng đã từng thử bám theo một lần rồi, nhưng mà anh ta quá cảnh giác, căn bản là không bám theo nổi. Khó khăn lắm mới bám được một lần, kết quả thế nhưng lại đi về phía nghĩa địa giữa đêm hôm khuya khoắt… Tôi nào đâu dám tiếp tục bám theo anh ta chứ…"
/2168
|