Vốn đang trông cậy vào Đại sư huynh đi cùng thì sẽ chỉ cho lão Đại mấy câu, kết quả... hai cái tên đầu đất này, kẻ tám lạng người nửa cân…
Trong tổ chức, người có suy nghĩ bình thường mà cô có quan hệ tốt chắc chỉ có tiểu sư muội và Nhị sư huynh. Giờ hai người đó đều đi hết rồi, chỉ còn mình cô lẻ loi hiu quạnh mà... ngày nào cũng tức đến đau cả gan.
Nếu không phải là vì cô sắp chết vì cô đơn thì cô cũng chẳng buồn thỏa hiệp giúp tên này theo đuổi tiểu sư muội đâu...
Cơ mà sau lần này, còn bảo cô đi làm quân sư cho tên đầu đất này thì cô thà về nông thôn trồng rau còn hơn…
10.000 vạn đổi một câu chửi của mỹ nhân... Ha ha...
...
Tập đoàn Lục thị, văn phòng Tổng giám đốc.
"Nhị thiếu!"
"Nhị thiếu, ngài đã tới rồi!"
"Chào Nhị thiếu!"
...
"Anh tôi đâu?"
"Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng ạ!"
Lục Cảnh Lễ lập tức chạy thẳng như điên về phía văn phòng của Lục Đình Kiêu.
"Rầm" một tiếng, Lục Cảnh Lễ đập mạnh tay xuống bàn làm việc của anh trai mình: "Cmn cmn cmn! Sao giờ này anh vẫn ở công ty thế này! Đừng có làm việc nữa!"
Lục Đình Kiêu day day hai chân mày mệt mỏi: "Có chuyện?"
"Đương nhiên có chuyện rồi! Chuyện lớn nữa đó! Có kẻ đang thương nhớ vợ anh đấy!!!" Lục Cảnh Lễ tức giận không thôi, vẻ mặt quả thật còn tức giận hơn cả chính vợ anh ta bị cướp đi vậy???
Vẻ mặt Lục Đình Kiêu hơi nghiêm lại, quăng cho Lục Cảnh Lễ một ánh mắt hoài nghi.
Lục Cảnh Lễ lập tức bước qua giành lấy máy tính của Lục Đình Kiêu mở một đoạn video ra: "Anh xem đi này! 10.000 vạn, 10.000 vạn đó! Cái gì mà fan trung thành chứ, ngấp nghé vì vẻ đẹp của vợ anh thì có!"
"Chỉ là... không biết sao tên này lúc đầu còn như cố ý trêu chị dâu nữa, chẳng nhẽ là muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho chị ấy à? Hừ, chắc chắn là thế rồi! Đúng là quá âm hiểm! Anh tuyệt đối không thể thua được! Anh nhìn này, quà tặng em cũng đã chọn xong rồi, tuyệt đối có thể đè nát được cái vương miện Quèn kia…."
Lục Cảnh Lễ thao thao bất tuyệt vẫn chưa đủ lại lôi ipad ra cho Lục Đình Kiêu xem số quà mình chọn, nào là vương miện kim cương, nào là nhẫn hột xoàn, nào là xe thể thao… nói chung là cái gì cũng có! Trông dáng vẻ như muốn chắc chắn phải thắng vụ này!
Ánh mắt của Lục Đình Kiêu liếc về phía vị trí mà "số 8" ngồi trên màn hình vài giây...
"Anh, anh? Anh có nghe em nói gì không? Khí thế địch càng hung hãn thì chúng ta tuyệt đối không thể yếu thế? Anh xem anh thích cái nào em đi mua cái đó về cho chị dâu!" Lục Cảnh Lễ loi nhoi lên nói.
Lục Đình Kiêu: "Không cần."
"Sao lại không cần được! Em đã nói với anh rồi! Tuy rằng tình cảm giữa anh và chị dâu rất tốt nhưng cũng cần giữ lửa trong tình yêu mà! Quà là điều không thể thiếu!"
Lục Cảnh Lễ ra vẻ nghiêm túc nói, sau đó lại chau mày lẩm bẩm: "Hơn nữa… Có khả năng "số 8" này cũng hơi khó giải quyết, ngay cả em cũng không điều tra ra được lai lịch của cái gã đó, từ khi nào Đế Đô lại lòi ra một tên giàu nứt đố đổ vách mà em lại không biết nhỉ?"
"Có thể chắc chắn tên này là fan cuồng của chị dâu nhà mình, nếu không thì sao lại vung tay rộng như thế chứ. Chỉ là, không biết rốt cuộc là có quan hệ thế nào với chị ấy..."
Lục Đình Kiêu ngả lưng tựa vào ghế, dùng giọng điệu tình tĩnh không chút gợn sóng nói: "Cũng chỉ là một tên bạn trai cũ thôi mà…"
Lục Cảnh Lễ: "..."
A
Trong tổ chức, người có suy nghĩ bình thường mà cô có quan hệ tốt chắc chỉ có tiểu sư muội và Nhị sư huynh. Giờ hai người đó đều đi hết rồi, chỉ còn mình cô lẻ loi hiu quạnh mà... ngày nào cũng tức đến đau cả gan.
Nếu không phải là vì cô sắp chết vì cô đơn thì cô cũng chẳng buồn thỏa hiệp giúp tên này theo đuổi tiểu sư muội đâu...
Cơ mà sau lần này, còn bảo cô đi làm quân sư cho tên đầu đất này thì cô thà về nông thôn trồng rau còn hơn…
10.000 vạn đổi một câu chửi của mỹ nhân... Ha ha...
...
Tập đoàn Lục thị, văn phòng Tổng giám đốc.
"Nhị thiếu!"
"Nhị thiếu, ngài đã tới rồi!"
"Chào Nhị thiếu!"
...
"Anh tôi đâu?"
"Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng ạ!"
Lục Cảnh Lễ lập tức chạy thẳng như điên về phía văn phòng của Lục Đình Kiêu.
"Rầm" một tiếng, Lục Cảnh Lễ đập mạnh tay xuống bàn làm việc của anh trai mình: "Cmn cmn cmn! Sao giờ này anh vẫn ở công ty thế này! Đừng có làm việc nữa!"
Lục Đình Kiêu day day hai chân mày mệt mỏi: "Có chuyện?"
"Đương nhiên có chuyện rồi! Chuyện lớn nữa đó! Có kẻ đang thương nhớ vợ anh đấy!!!" Lục Cảnh Lễ tức giận không thôi, vẻ mặt quả thật còn tức giận hơn cả chính vợ anh ta bị cướp đi vậy???
Vẻ mặt Lục Đình Kiêu hơi nghiêm lại, quăng cho Lục Cảnh Lễ một ánh mắt hoài nghi.
Lục Cảnh Lễ lập tức bước qua giành lấy máy tính của Lục Đình Kiêu mở một đoạn video ra: "Anh xem đi này! 10.000 vạn, 10.000 vạn đó! Cái gì mà fan trung thành chứ, ngấp nghé vì vẻ đẹp của vợ anh thì có!"
"Chỉ là... không biết sao tên này lúc đầu còn như cố ý trêu chị dâu nữa, chẳng nhẽ là muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho chị ấy à? Hừ, chắc chắn là thế rồi! Đúng là quá âm hiểm! Anh tuyệt đối không thể thua được! Anh nhìn này, quà tặng em cũng đã chọn xong rồi, tuyệt đối có thể đè nát được cái vương miện Quèn kia…."
Lục Cảnh Lễ thao thao bất tuyệt vẫn chưa đủ lại lôi ipad ra cho Lục Đình Kiêu xem số quà mình chọn, nào là vương miện kim cương, nào là nhẫn hột xoàn, nào là xe thể thao… nói chung là cái gì cũng có! Trông dáng vẻ như muốn chắc chắn phải thắng vụ này!
Ánh mắt của Lục Đình Kiêu liếc về phía vị trí mà "số 8" ngồi trên màn hình vài giây...
"Anh, anh? Anh có nghe em nói gì không? Khí thế địch càng hung hãn thì chúng ta tuyệt đối không thể yếu thế? Anh xem anh thích cái nào em đi mua cái đó về cho chị dâu!" Lục Cảnh Lễ loi nhoi lên nói.
Lục Đình Kiêu: "Không cần."
"Sao lại không cần được! Em đã nói với anh rồi! Tuy rằng tình cảm giữa anh và chị dâu rất tốt nhưng cũng cần giữ lửa trong tình yêu mà! Quà là điều không thể thiếu!"
Lục Cảnh Lễ ra vẻ nghiêm túc nói, sau đó lại chau mày lẩm bẩm: "Hơn nữa… Có khả năng "số 8" này cũng hơi khó giải quyết, ngay cả em cũng không điều tra ra được lai lịch của cái gã đó, từ khi nào Đế Đô lại lòi ra một tên giàu nứt đố đổ vách mà em lại không biết nhỉ?"
"Có thể chắc chắn tên này là fan cuồng của chị dâu nhà mình, nếu không thì sao lại vung tay rộng như thế chứ. Chỉ là, không biết rốt cuộc là có quan hệ thế nào với chị ấy..."
Lục Đình Kiêu ngả lưng tựa vào ghế, dùng giọng điệu tình tĩnh không chút gợn sóng nói: "Cũng chỉ là một tên bạn trai cũ thôi mà…"
Lục Cảnh Lễ: "..."
A
/2168
|