Vừa khéo đúng lúc này di động của Ninh Tịch reo vang.
Người gọi tới là Quách Khải Thắng.
Ninh Tịch vội vàng nhận điện thoại: "Alo, đạo diễn Quách đấy à ~ tôi vừa mới thảo luận với chị Chi Chi về kịch bản mà ông gửi tới, không ngờ ông lại gọi cho tôi!"
"Ninh Tịch à, tôi cũng đang muốn nói với cô chuyện này đâu, này... gần đây cô..." Giọng của Quách Khải Thắng có chút do dự, trù trừ một lát mới nói: "Ninh Tịch, gần đây cô có đắc tội ai không?"
Nghe vậy Ninh Tịch hơi sững sờ: "Không có, tại sao đạo diễn Quách lại hỏi như vậy?"
Quách Khải Thắng thở dài nói: "Tôi vừa mới gặp mấy nhà đầu tư, kết quả bọn họ dường như khá kiêng kị với chuyện tôi dùng cô, bọn họ nói dường như phía tập đoàn Lục thị hạ lệnh phong sát cô... nên sợ dùng cô sẽ có phiền toái."
"Khụ khụ..." Ninh Tịch nghe mà suýt nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc: "Đạo diễn Quách, ông nói cái gì? Ai hạ lệnh phong sát tôi cơ? Tập đoàn Lục thị?"
Nghe Ninh Tịch nói vậy, Lâm Chi Chi cũng đổi sắc mặt.
Đầu bên kia Quách Khải Thắng nói: "Tôi cũng không biết tin tức này là sao, tóm lại là lời đồn này sẽ rất bất lợi với cô, sợ rằng sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ... dù có là tin vịt cũng đủ khiến cô ít đi vài nguồn tài nguyên."
"Cám ơn đạo diễn Quách đã nhắc nhở, chuyện này tôi sẽ tra rõ."
"Nhưng mà bên tôi thì cô cứ yên tâm đi, nhân vật này được tạo ra là vì cô đó, chỉ dành cho cô thôi." Quách Khải Thắng nói vô cùng chắc chắn.
Ninh Tịch lại nói tiếng cảm ơn sau đó nói lại tình hình cho Lâm Chi Chi rõ.
Giữa hai lông mày của Lâm Chi Chi lộ rõ vẻ ưu sầu: "Sợ rằng không có lửa làm sao có khói, hẳn là Tô Dĩ Mạt ra tay rồi."
Một người luôn trầm ổn như Lâm Chi Chi thế mà hiện giờ lại trở nên vô cùng lo lắng: "Ninh Tịch, ban đầu chị đã nói rõ ràng với em là chúng ta không đắc tội nổi với người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt đâu! Nếu quả thật là tập đoàn Lục thị... nếu thế... chị bên này hoàn toàn không thể tìm được bất cứ đường sống nào... Em phải biết, trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mưu kế đều trở thành vô dụng."
Ninh Tịch cũng không biết phải an ủi Lâm Chi Chi như thế nào, chẳng lẽ nói anh yêu của cô tuyệt đối không thể phong sát cô đâu à!
Vì thế, cô chỉ có thể nói: "Chị Chi Chi, chị đừng lo lắng, có lẽ chuyện này không tệ như chúng ta nghĩ đâu!"
"Chị Chi Chi, anh Tịch, đến thời gian họp rồi!" Lúc này Tiểu Đào gõ cửa nhắc nhở.
Bởi vì sắp đến lễ kỷ niệm thành lập của Thịnh Thế cho nên có một ít sự kiện hướng về lễ kỷ niệm. Công ty cố ý triệu tập một ít cao tầng cùng những nghệ sĩ có lực ảnh hưởng trong công ty để triển khai một lần đại hội.
Mọi người đợi một lúc lâu sau, Tô Dĩ Mạt, Lương Bích Cầm với Triệu An Hinh mới lững thững mò tới.
Cơ mà, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, rõ ràng ai cũng đã quen việc cô ta đến muộn thế này.
"Dĩ Mạt, sao lại đến trễ thế, phải chú ý sức khỏe đó!" Phó tổng giám đốc Dịch Húc Đông chẳng những không trách cứ cô ta tới muộn mà còn ân cần hỏi thăm mấy câu.
"Được rồi, nếu mọi người đã tới đủ thì cuộc họp bắt đầu thôi! Vì gần đây Tổng giám độc bận rộn bên phía tập đoàn cho nên cuộc họp lần này do tôi chủ trì..."
Trong cuộc họp, Dịch Húc Đông khen ngợi không ít những nghệ sĩ đã có đóng góp vượt trội, trong đó những lời khen Tô Dĩ Mạt thì khỏi cần nói đến.
Mà đối với người chói mắt nhất trong thời gian này - Ninh Tịch thì lại chẳng nhắc đến nửa chữ, phải nói là hoàn toàn ngó lơ.
Nói một đống lời xã giao xong, Dịch Húc Đông mới kích động mở miệng: "Hôm nay gọi mọi người tới vì một chuyện vô cùng quan trọng muốn thông báo cho mọi người! Đó chính là, lễ kỷ niệm của công ty thì Tổng giám đốc của Lục thị - ngài Lục Đình Kiêu cũng sẽ tới tham dự! Cho nên mọi người nhất định phải biểu hiện cho tốt một chút!"
Người gọi tới là Quách Khải Thắng.
Ninh Tịch vội vàng nhận điện thoại: "Alo, đạo diễn Quách đấy à ~ tôi vừa mới thảo luận với chị Chi Chi về kịch bản mà ông gửi tới, không ngờ ông lại gọi cho tôi!"
"Ninh Tịch à, tôi cũng đang muốn nói với cô chuyện này đâu, này... gần đây cô..." Giọng của Quách Khải Thắng có chút do dự, trù trừ một lát mới nói: "Ninh Tịch, gần đây cô có đắc tội ai không?"
Nghe vậy Ninh Tịch hơi sững sờ: "Không có, tại sao đạo diễn Quách lại hỏi như vậy?"
Quách Khải Thắng thở dài nói: "Tôi vừa mới gặp mấy nhà đầu tư, kết quả bọn họ dường như khá kiêng kị với chuyện tôi dùng cô, bọn họ nói dường như phía tập đoàn Lục thị hạ lệnh phong sát cô... nên sợ dùng cô sẽ có phiền toái."
"Khụ khụ..." Ninh Tịch nghe mà suýt nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc: "Đạo diễn Quách, ông nói cái gì? Ai hạ lệnh phong sát tôi cơ? Tập đoàn Lục thị?"
Nghe Ninh Tịch nói vậy, Lâm Chi Chi cũng đổi sắc mặt.
Đầu bên kia Quách Khải Thắng nói: "Tôi cũng không biết tin tức này là sao, tóm lại là lời đồn này sẽ rất bất lợi với cô, sợ rằng sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ... dù có là tin vịt cũng đủ khiến cô ít đi vài nguồn tài nguyên."
"Cám ơn đạo diễn Quách đã nhắc nhở, chuyện này tôi sẽ tra rõ."
"Nhưng mà bên tôi thì cô cứ yên tâm đi, nhân vật này được tạo ra là vì cô đó, chỉ dành cho cô thôi." Quách Khải Thắng nói vô cùng chắc chắn.
Ninh Tịch lại nói tiếng cảm ơn sau đó nói lại tình hình cho Lâm Chi Chi rõ.
Giữa hai lông mày của Lâm Chi Chi lộ rõ vẻ ưu sầu: "Sợ rằng không có lửa làm sao có khói, hẳn là Tô Dĩ Mạt ra tay rồi."
Một người luôn trầm ổn như Lâm Chi Chi thế mà hiện giờ lại trở nên vô cùng lo lắng: "Ninh Tịch, ban đầu chị đã nói rõ ràng với em là chúng ta không đắc tội nổi với người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt đâu! Nếu quả thật là tập đoàn Lục thị... nếu thế... chị bên này hoàn toàn không thể tìm được bất cứ đường sống nào... Em phải biết, trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mưu kế đều trở thành vô dụng."
Ninh Tịch cũng không biết phải an ủi Lâm Chi Chi như thế nào, chẳng lẽ nói anh yêu của cô tuyệt đối không thể phong sát cô đâu à!
Vì thế, cô chỉ có thể nói: "Chị Chi Chi, chị đừng lo lắng, có lẽ chuyện này không tệ như chúng ta nghĩ đâu!"
"Chị Chi Chi, anh Tịch, đến thời gian họp rồi!" Lúc này Tiểu Đào gõ cửa nhắc nhở.
Bởi vì sắp đến lễ kỷ niệm thành lập của Thịnh Thế cho nên có một ít sự kiện hướng về lễ kỷ niệm. Công ty cố ý triệu tập một ít cao tầng cùng những nghệ sĩ có lực ảnh hưởng trong công ty để triển khai một lần đại hội.
Mọi người đợi một lúc lâu sau, Tô Dĩ Mạt, Lương Bích Cầm với Triệu An Hinh mới lững thững mò tới.
Cơ mà, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, rõ ràng ai cũng đã quen việc cô ta đến muộn thế này.
"Dĩ Mạt, sao lại đến trễ thế, phải chú ý sức khỏe đó!" Phó tổng giám đốc Dịch Húc Đông chẳng những không trách cứ cô ta tới muộn mà còn ân cần hỏi thăm mấy câu.
"Được rồi, nếu mọi người đã tới đủ thì cuộc họp bắt đầu thôi! Vì gần đây Tổng giám độc bận rộn bên phía tập đoàn cho nên cuộc họp lần này do tôi chủ trì..."
Trong cuộc họp, Dịch Húc Đông khen ngợi không ít những nghệ sĩ đã có đóng góp vượt trội, trong đó những lời khen Tô Dĩ Mạt thì khỏi cần nói đến.
Mà đối với người chói mắt nhất trong thời gian này - Ninh Tịch thì lại chẳng nhắc đến nửa chữ, phải nói là hoàn toàn ngó lơ.
Nói một đống lời xã giao xong, Dịch Húc Đông mới kích động mở miệng: "Hôm nay gọi mọi người tới vì một chuyện vô cùng quan trọng muốn thông báo cho mọi người! Đó chính là, lễ kỷ niệm của công ty thì Tổng giám đốc của Lục thị - ngài Lục Đình Kiêu cũng sẽ tới tham dự! Cho nên mọi người nhất định phải biểu hiện cho tốt một chút!"
/2168
|