Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 1259: Chính xác là đang bị ngược cẩu
/2168
|
Bởi vì Lục cảnh Lễ vừa tuồn ra một tin tức vô cùng tốt nên khiến toàn trường càng thêm náo nhiệt.
Mặc dù ai cũng biết rõ bạn nhảy của Lục tổng tám phần là Tô Dĩ Mạt rồi, nhưng mà các cô gái khác cũng khó tránh khỏi ôm một chút hy vọng may mắn, nhỡ đâu lại được Lục tổng rút trúng thì sao?
Trong một cái góc không người, Lôi Minh đang cuống cuồng gọi điện thoại: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, tổng giám đốc đã đến rồi, Lục tổng cũng đang trên đường tới đây vậy sao cậu vẫn chưa tới là sao?"
Đầu bên kia vang lên giọng điệu vô cùng gợi đòn của Giang Mục Dã: "Ai nói tôi sắp tới?"
Lôi Minh thiếu chút nữa thì bị tức chết: "Sự kiện lớn như này mà cậu không đến sao? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì đây? Có chuyện gì gấp sao?"
Giang Mục Dã: "Chơi game."
Lôi Minh: "Mục Dã, coi như là anh cầu xin cậu được không? Cậu chỉ cần lộ cái mặt rồi đi luôn cũng được! Chỉ tốn một giờ chơi game của cậu thôi mà!"
"Đã bảo rồi, không đi." Giang Mục Dẵ không nhịn được cúp máy.
Hừ, còn lâu ông đây mới đến đó nhé, đi để bị ngược cẩu à...
Dưới sân khấu, sau khi Lục cảnh Lễ phát biểu xong thì đôi mắt Lương Bích cầm sáng choang như đèn pha, cô ta kích động kéo tay Tô Dĩ Mạt: "Chị họ, không ngờ Lục tổng lại lãng mạng như vậy!"
Triệu An Hĩnh đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt giễu cợt của cô ta lia về phía Lâm Chi Chi.
Chỉ cần một ngày Tô Dĩ Mạt còn ở đây thì cô ta mãi mãi là người quản lý số một của Thịnh Thế. Lâm Chi Chi có kiêm được vô số mầm mông tốt hơn cũng chả có tác dụng gì!
Tô Dĩ Mạt ngước đôi mắt mong chờ nhìn ra phía cửa, trong miệng lầm bẩm nói: "Là bốc thăm ngẫu nhiên mà, ai mà biết được chứ!"
Triệu An Hĩnh cười nói: "Dĩ Mạt, tất cả mọi thứ tối nay đều do Lục tổng vì cô mà chuẩn bị, trừ cô ra thì làm gì còn ai khác."
Tô Dĩ Mạt cũng khẩn trương mà xem xét lại lớp trang điểm cùng quần áo của mình: "Chị Hình, em trông thê nào? Có chỗ nào không ổn không?"
"Không có không có! Lục tổng nhất định sẽ khuynh đảo vì sắc đẹp của em! Lục tổng vì em mà làm quá nhiều thứ như vậy, phần tình cảm này thật đáng quý!"
Tiếp theo, lễ kỷ niệm được tiến hành trong bầu không khí nhiệt liệt.
Chẳng qua là sự chú ý của mọi người đã dần dần hướng về phía cửa, chờ người sắp xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng phút một, Lục Đình Kiêu vẫn chưa hề xuất hiện khiến không ít người nhịn không nổi mà bắt đầu xì xào bàn tán.
"Sao vẫn chưa tới nhỉ! Chắc không phải là không tới luôn chứ?"
"Dù gì công việc của Lục tổng cũng rất bận rộn, nghe nói hôm nay anh ấy vừa mới đi công tác nước ngoài về, vừa xuống sân bay đã đi thẳng tới đây..."
"Lục tổng coi trọng lễ kỷ niệm này thế cơ à?"
"Là coi trọng người nào đó chứ!"
Đang sốt ruột chờ đợi thi phó tổng giám đốc Dịch Húc Đông nhận được một cú điện thoại: "Cái gì? Đến rồi! Được! Được! Tôi biết rồi!"
Dịch Húc Đông mặt mũi phơi phới cúp máy, sau đó gấp gáp chạy bước nhỏ hướng ra cửa, mấy cao tầng của Thịnh Thế cũng lẽo đẽo chạy theo sau.
Ngoài cửa, một chiếc xe ô tô Maybach màu đen lẳng lặng dừng lại.
Đám người lấy Dịch Hức Đông làm đầu xếp thành hai hàng đợi bên ngoài cửa xe.
Người tài xê bước xuống rồi vòng ra đằng sau mở cửa xe, sau đó, một đôi chân thon dài từ bên trong xe bước xuống.
Người xuống mặc một bộ âu phục phẳng phiu màu đen, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm nào. Quanh thân tràn ra hơi thở thuộc về những người đứng trên đỉnh vinh quang...
Người đàn ông này vô cùng đẹp trai, giông như tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ nhất mà thượng đế dành hết tâm tình vào đó. [T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N] Nhưng mà, vì hơi thô của anh ta quá mạnh mẽ nên chẳng một ai dám khinh nhờ gương mặt ấy.
Dịch Húc Đông lo sợ tiến lên: "Lục... lục tổng! Cuối cùng ngài cũng tới! Mời ngài vào!"
Mặc dù ai cũng biết rõ bạn nhảy của Lục tổng tám phần là Tô Dĩ Mạt rồi, nhưng mà các cô gái khác cũng khó tránh khỏi ôm một chút hy vọng may mắn, nhỡ đâu lại được Lục tổng rút trúng thì sao?
Trong một cái góc không người, Lôi Minh đang cuống cuồng gọi điện thoại: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, tổng giám đốc đã đến rồi, Lục tổng cũng đang trên đường tới đây vậy sao cậu vẫn chưa tới là sao?"
Đầu bên kia vang lên giọng điệu vô cùng gợi đòn của Giang Mục Dã: "Ai nói tôi sắp tới?"
Lôi Minh thiếu chút nữa thì bị tức chết: "Sự kiện lớn như này mà cậu không đến sao? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì đây? Có chuyện gì gấp sao?"
Giang Mục Dã: "Chơi game."
Lôi Minh: "Mục Dã, coi như là anh cầu xin cậu được không? Cậu chỉ cần lộ cái mặt rồi đi luôn cũng được! Chỉ tốn một giờ chơi game của cậu thôi mà!"
"Đã bảo rồi, không đi." Giang Mục Dẵ không nhịn được cúp máy.
Hừ, còn lâu ông đây mới đến đó nhé, đi để bị ngược cẩu à...
Dưới sân khấu, sau khi Lục cảnh Lễ phát biểu xong thì đôi mắt Lương Bích cầm sáng choang như đèn pha, cô ta kích động kéo tay Tô Dĩ Mạt: "Chị họ, không ngờ Lục tổng lại lãng mạng như vậy!"
Triệu An Hĩnh đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt giễu cợt của cô ta lia về phía Lâm Chi Chi.
Chỉ cần một ngày Tô Dĩ Mạt còn ở đây thì cô ta mãi mãi là người quản lý số một của Thịnh Thế. Lâm Chi Chi có kiêm được vô số mầm mông tốt hơn cũng chả có tác dụng gì!
Tô Dĩ Mạt ngước đôi mắt mong chờ nhìn ra phía cửa, trong miệng lầm bẩm nói: "Là bốc thăm ngẫu nhiên mà, ai mà biết được chứ!"
Triệu An Hĩnh cười nói: "Dĩ Mạt, tất cả mọi thứ tối nay đều do Lục tổng vì cô mà chuẩn bị, trừ cô ra thì làm gì còn ai khác."
Tô Dĩ Mạt cũng khẩn trương mà xem xét lại lớp trang điểm cùng quần áo của mình: "Chị Hình, em trông thê nào? Có chỗ nào không ổn không?"
"Không có không có! Lục tổng nhất định sẽ khuynh đảo vì sắc đẹp của em! Lục tổng vì em mà làm quá nhiều thứ như vậy, phần tình cảm này thật đáng quý!"
Tiếp theo, lễ kỷ niệm được tiến hành trong bầu không khí nhiệt liệt.
Chẳng qua là sự chú ý của mọi người đã dần dần hướng về phía cửa, chờ người sắp xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng phút một, Lục Đình Kiêu vẫn chưa hề xuất hiện khiến không ít người nhịn không nổi mà bắt đầu xì xào bàn tán.
"Sao vẫn chưa tới nhỉ! Chắc không phải là không tới luôn chứ?"
"Dù gì công việc của Lục tổng cũng rất bận rộn, nghe nói hôm nay anh ấy vừa mới đi công tác nước ngoài về, vừa xuống sân bay đã đi thẳng tới đây..."
"Lục tổng coi trọng lễ kỷ niệm này thế cơ à?"
"Là coi trọng người nào đó chứ!"
Đang sốt ruột chờ đợi thi phó tổng giám đốc Dịch Húc Đông nhận được một cú điện thoại: "Cái gì? Đến rồi! Được! Được! Tôi biết rồi!"
Dịch Húc Đông mặt mũi phơi phới cúp máy, sau đó gấp gáp chạy bước nhỏ hướng ra cửa, mấy cao tầng của Thịnh Thế cũng lẽo đẽo chạy theo sau.
Ngoài cửa, một chiếc xe ô tô Maybach màu đen lẳng lặng dừng lại.
Đám người lấy Dịch Hức Đông làm đầu xếp thành hai hàng đợi bên ngoài cửa xe.
Người tài xê bước xuống rồi vòng ra đằng sau mở cửa xe, sau đó, một đôi chân thon dài từ bên trong xe bước xuống.
Người xuống mặc một bộ âu phục phẳng phiu màu đen, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm nào. Quanh thân tràn ra hơi thở thuộc về những người đứng trên đỉnh vinh quang...
Người đàn ông này vô cùng đẹp trai, giông như tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ nhất mà thượng đế dành hết tâm tình vào đó. [T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N] Nhưng mà, vì hơi thô của anh ta quá mạnh mẽ nên chẳng một ai dám khinh nhờ gương mặt ấy.
Dịch Húc Đông lo sợ tiến lên: "Lục... lục tổng! Cuối cùng ngài cũng tới! Mời ngài vào!"
/2168
|