Giang Mục Dã tỏ vẻ không còn gì để nói nữa, phải bái phục bà cô này thật rồi: "Bà trâu bò vãi đạn! Coi như tôi phục bà rồi!"
Ninh Tịch xoa xoa cằm: "Mạc Thần Tu coi như là kẻ được tôi dành cho sự đãi ngộ cao nhất đấy, hết cách rồi, ai bảo hắn quá cặn bã!"
Giang Mục Dã đúng là cặn bã thật, nhưng mà đó là do hoàn cảnh sống từ nhỏ ảnh hưởng, anh ta được yêu thích quá nhiều, cái gì cũng có được một cách quá dễ dàng thế nên không biết trân trọng.
Thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, từ trước đến nay không hề để ý đến điều gì, trong quan niệm của Giang Mục Dã, chưa bao giờ có cái gọi là "một và duy nhất", nhưng tốt xấu gì trong khoảng thời gian yêu đương với người ta anh ta cũng sẽ một lòng một dạ, không lừa dối đối phương.
Nhưng Mạc Thần Tu thì lại khác, cái gã đó chẳng có cái gì gọi là giới hạn đạo đức thậm chí là luân thường, ngoại tình lừa dối là chuyện như cơm bữa, coi sự đau khổ của con gái nhà người ta là niềm vui, đặc biệt những cô gái ngây thơ không hiểu sự đời. Gã dùng cái bản mặt đó hại không biết bao nhiêu cô gái, những cô gái muốn tự sát vì gã đủ để xếp thành một vòng quanh Đế Đô, thật đúng là phát rồ.
Cái loại người như thế đừng nói là bẻ cong, cắt phăng đi là còn nhẹ đấy!
Giang Mục Dã tâm trạng rất tốt chép miệng: "Chậc chậc, tôi còn tưởng người được đãi ngộ cao nhất là tôi cơ!"
"Bây giờ biết tôi đối tốt với ông thế nào chưa?"
"Biết rồi, biết rồi! Ài, cái gã Mạc Thần Tu này sao mãi chưa đến thế, tự nhiên lại tôi mong được nhìn thấy biểu cảm của hắn ta khi gặp khi gặp bà thế cơ chứ lị ~" Giang Mục Dã có chút phấn khích nói.
...
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, "kẹt" một cái, Diệp Dĩnh đẩy cửa ra bước vào, gương mặt đỏ hồng, đằng sau còn có một người đàn ông cao lớn đi theo.
Người đó mặc bộ vest thiết kế cao cấp của Armani, trên mặt đeo một cái kính đen to đùng, mái tóc màu nâu rêu, chiếu khuyên đính Hắc Diệu Thạch lóe lên thứ ánh sáng lành lạnh. Anh ta tháo kính ra để lộ gương mặt vô cùng điển trai pha trộn những nét đẹp phương tây.
Khoảnh khắc tháo kính ra đó, hình như anh ta đang tìm ai đó, ánh mắt sắc bén như dao nhanh chóng liếc qua một vòng.
Ba giây sau, ánh mắt của anh ta như thể đóng đinh vào "người đàn ông" đứng cạnh Giang Mục Dã, vẻ mặt khó coi cực kì.
Phản ứng cũng chẳng khác mấy so với dự đoán của Ninh Tịch.
Ninh Tịch đón lấy ánh mắt của đối phương rồi nheo mắt cười nhếch mép lên, dáng vẻ như thể một con sói đang vẫy đuôi, cái dáng vẻ đó gợi đòn đến mức suýt chút nữa khiến người đàn ông kia mất kiềm chế mà xông đến.
May mà vẫn còn chút lý trí khiến anh ta kiềm chế lại bản thân, dù sao nếu như gây sự ở đây, chuyện anh ta bị bẻ cong chẳng phải là sẽ bị người khác biết sao.
Ninh Tịch chắc cũng dựa vào điều đó nên mới chẳng hề sợ hãi một chút nào, tuy rằng chuyện này có hơi khó giải quyết nhưng mà trừ "bảo bối" của cô ra thì cô chẳng sợ ai cả.
Sau khi Mạc Thần Tu tháo kính xuống, Diệp Dĩnh ngẩn tò te ra ngay lập tức, suýt chút nữa thì quên cả nói, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại: "Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu như thế, vì tắc đường nên Thần Tu mới đến muộn như thế! Chúng ta cùng đi đến nơi casting nào!"
Giang Mục Dã thấy Mạc Thần Tu nhịn được thành ra không có trò vui để xem nên có chút thất vọng, lười biếng ngáp một cái rồi đứng dậy.
Tần Nhiên, Hàn Doãn Thừa, Lạc Phàm cũng đồng thời đứng lên.
"Giờ này mà còn tắc đường, lừa ai hả?" Những người khác chọn nhường nhịn nhưng mà Lý Nhạc Khải không dễ cho qua như thế.
"Thì…" Vẻ mặt của Diệp Dĩnh có hơi xấu hổ.
"Trưởng phòng Diệp, tôi vì tin tưởng quý công ty nên mới đến đây, bây giờ cô muốn mời một gã nhân phẩm thấp kém, danh tiếng thối nát đến đây quay quảng cáo với chúng tôi. Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến, nhẹ thì liên lụy đến danh dự của mấy người chúng tôi, nặng thì ngay đến danh tiếng của tập đoàn Lục Thị cũng bị phá hủy!" Lý Nhạc Khải nói vô cùng nặng nề.
Lý Nhạc Khải vừa mới dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng.
Diệp Dĩnh đang muốn lên tiếng giảng hòa, nhưng Mạc Thần Tu lại nói với vẻ khỉnh khinh: "Chậc, Lý Nhạc Khải, chẳng qua tôi chỉ lên giường với bạn gái cậu thôi mà? Làm gì mà phải hận nhau đến thế!"
Ninh Tịch xoa xoa cằm: "Mạc Thần Tu coi như là kẻ được tôi dành cho sự đãi ngộ cao nhất đấy, hết cách rồi, ai bảo hắn quá cặn bã!"
Giang Mục Dã đúng là cặn bã thật, nhưng mà đó là do hoàn cảnh sống từ nhỏ ảnh hưởng, anh ta được yêu thích quá nhiều, cái gì cũng có được một cách quá dễ dàng thế nên không biết trân trọng.
Thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, từ trước đến nay không hề để ý đến điều gì, trong quan niệm của Giang Mục Dã, chưa bao giờ có cái gọi là "một và duy nhất", nhưng tốt xấu gì trong khoảng thời gian yêu đương với người ta anh ta cũng sẽ một lòng một dạ, không lừa dối đối phương.
Nhưng Mạc Thần Tu thì lại khác, cái gã đó chẳng có cái gì gọi là giới hạn đạo đức thậm chí là luân thường, ngoại tình lừa dối là chuyện như cơm bữa, coi sự đau khổ của con gái nhà người ta là niềm vui, đặc biệt những cô gái ngây thơ không hiểu sự đời. Gã dùng cái bản mặt đó hại không biết bao nhiêu cô gái, những cô gái muốn tự sát vì gã đủ để xếp thành một vòng quanh Đế Đô, thật đúng là phát rồ.
Cái loại người như thế đừng nói là bẻ cong, cắt phăng đi là còn nhẹ đấy!
Giang Mục Dã tâm trạng rất tốt chép miệng: "Chậc chậc, tôi còn tưởng người được đãi ngộ cao nhất là tôi cơ!"
"Bây giờ biết tôi đối tốt với ông thế nào chưa?"
"Biết rồi, biết rồi! Ài, cái gã Mạc Thần Tu này sao mãi chưa đến thế, tự nhiên lại tôi mong được nhìn thấy biểu cảm của hắn ta khi gặp khi gặp bà thế cơ chứ lị ~" Giang Mục Dã có chút phấn khích nói.
...
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, "kẹt" một cái, Diệp Dĩnh đẩy cửa ra bước vào, gương mặt đỏ hồng, đằng sau còn có một người đàn ông cao lớn đi theo.
Người đó mặc bộ vest thiết kế cao cấp của Armani, trên mặt đeo một cái kính đen to đùng, mái tóc màu nâu rêu, chiếu khuyên đính Hắc Diệu Thạch lóe lên thứ ánh sáng lành lạnh. Anh ta tháo kính ra để lộ gương mặt vô cùng điển trai pha trộn những nét đẹp phương tây.
Khoảnh khắc tháo kính ra đó, hình như anh ta đang tìm ai đó, ánh mắt sắc bén như dao nhanh chóng liếc qua một vòng.
Ba giây sau, ánh mắt của anh ta như thể đóng đinh vào "người đàn ông" đứng cạnh Giang Mục Dã, vẻ mặt khó coi cực kì.
Phản ứng cũng chẳng khác mấy so với dự đoán của Ninh Tịch.
Ninh Tịch đón lấy ánh mắt của đối phương rồi nheo mắt cười nhếch mép lên, dáng vẻ như thể một con sói đang vẫy đuôi, cái dáng vẻ đó gợi đòn đến mức suýt chút nữa khiến người đàn ông kia mất kiềm chế mà xông đến.
May mà vẫn còn chút lý trí khiến anh ta kiềm chế lại bản thân, dù sao nếu như gây sự ở đây, chuyện anh ta bị bẻ cong chẳng phải là sẽ bị người khác biết sao.
Ninh Tịch chắc cũng dựa vào điều đó nên mới chẳng hề sợ hãi một chút nào, tuy rằng chuyện này có hơi khó giải quyết nhưng mà trừ "bảo bối" của cô ra thì cô chẳng sợ ai cả.
Sau khi Mạc Thần Tu tháo kính xuống, Diệp Dĩnh ngẩn tò te ra ngay lập tức, suýt chút nữa thì quên cả nói, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại: "Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu như thế, vì tắc đường nên Thần Tu mới đến muộn như thế! Chúng ta cùng đi đến nơi casting nào!"
Giang Mục Dã thấy Mạc Thần Tu nhịn được thành ra không có trò vui để xem nên có chút thất vọng, lười biếng ngáp một cái rồi đứng dậy.
Tần Nhiên, Hàn Doãn Thừa, Lạc Phàm cũng đồng thời đứng lên.
"Giờ này mà còn tắc đường, lừa ai hả?" Những người khác chọn nhường nhịn nhưng mà Lý Nhạc Khải không dễ cho qua như thế.
"Thì…" Vẻ mặt của Diệp Dĩnh có hơi xấu hổ.
"Trưởng phòng Diệp, tôi vì tin tưởng quý công ty nên mới đến đây, bây giờ cô muốn mời một gã nhân phẩm thấp kém, danh tiếng thối nát đến đây quay quảng cáo với chúng tôi. Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến, nhẹ thì liên lụy đến danh dự của mấy người chúng tôi, nặng thì ngay đến danh tiếng của tập đoàn Lục Thị cũng bị phá hủy!" Lý Nhạc Khải nói vô cùng nặng nề.
Lý Nhạc Khải vừa mới dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng.
Diệp Dĩnh đang muốn lên tiếng giảng hòa, nhưng Mạc Thần Tu lại nói với vẻ khỉnh khinh: "Chậc, Lý Nhạc Khải, chẳng qua tôi chỉ lên giường với bạn gái cậu thôi mà? Làm gì mà phải hận nhau đến thế!"
/2168
|