"Tuyết Lạc, rốt cuộc chuyện này là sao? Cô của cậu điên rồi à? Sao lại nói Ninh Tịch mới là Đại tiểu thư nhà họ Ninh, còn nói năm đó cậu và Ninh Tịch bị ôm nhầm?" Khuôn mặt của Ứng Phương Lâm đầy vẻ không thể tin nổi.
Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm, nước mắt lã chã nói: "Tớ cũng chẳng biết tại sao cô lại nói như thế nữa…"
Ứng Phương Lâm và Kim Huyên Huyên nghe vậy thì lại nhìn nhau, thế nhưng lần này cũng không có hoàn toàn tin lời Ninh Tuyết Lạc như trước nữa.
Chuyện này... quả thật là có quá nhiều chỗ kì lạ.
"Thật có lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của các vị, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ, lần khác có cơ hội sẽ mở tiệc bồi tội với mọi người!" Ninh Thu Đồng trôi chảy đưa ra lời từ biệt thì dẫn Ninh Tịch bỏ đi, để vợ chồng Ninh Diệu Hoa đối diện với tình trạng sứt đầu mẻ trán này.
Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng không chịu để yên chuyện này, lập tức ồn ào đến tận chỗ Ninh lão gia tử.
Đương nhiên là Ninh Thu Đồng cũng quyết không để mấy người đám Ninh Diệu Hoa thêm mắm dặm muối, lập tức dẫn Ninh Tịch về Ninh gia.
Vừa hay, tối nay có một vài chuyện nên nói cho rõ ràng!
"Nửa đêm nửa hôm rồi, còn ồn ào cái gì thế hả?" Vẻ mặt Ninh lão gia tử đầy giận dữ nhìn cả phòng đang ầm ỹ.
Không chỉ có Ninh Diệu Hoa và Ninh Thu Đồng mà Ninh Diệu Bang chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cũng chạy tới góp vui. Ông ta vừa biết tin, Ninh Thu Đồng đã nói chuyện của Ninh Tịch và Ninh Tuyết Lạc ra trước mặt mọi người, nên giờ đang đấu tay đôi với nhà Ninh Diệu Hoa. Đây đúng là một hồi tuồng hay, đương nhiên ông ta phải đến tận nơi xem rồi!
Trang Linh Ngọc tức đến mức sắp phát điên: "Cha, sao cha không hỏi xem cô cháu gái tốt của cha đã làm gì! Cô ta quả nhiên là khinh người quá đáng! Không bàn bạc gì với chúng con đã tự ý dẫn Ninh Tịch đến bữa tiệc mừng của công ty Minh Viễn…"
Ninh Thu Đồng cười lạnh: "Tự ý? Chị dâu cả, chị chú ý ngôn từ của mình, tôi muốn dẫn ai tới đâu là tự do của tôi, chả có lí gì phải báo cáo với chị cả."
"Cô câm miệng! Ninh Tịch là…"
"Hửm? Nó là gì của chị?"
Trang Linh Ngọc hít sâu một hơi: "Cô đừng có mà nói lảng sang chuyện khác."
Nói xong, bà ta lại nhìn Ninh lão gia tử kể lể: "Cha, cô ta dẫn Ninh Tịch tới tiệc rượu thì thôi, lại còn công bố chuyện Ninh Tịch mới là con gái ruột của con ra, nói năm đó Ninh Tịch và Tuyết Lạc bị ôm nhầm!"
Ninh Diệu Hoa cũng mở miệng nói: "Cha, lần này Thu Đồng đúng là hơi quá đáng quá rồi!"
Lão gia tử đưa mắt nhìn từng người, sau đó trầm giọng nói: "Quá đáng cái gì? Những lời Thu Đồng nói có câu nào sai à!"
"Cha..." Trang Linh Ngọc lập tức kêu thành tiếng.
Mắt Ninh Tuyết Lạc lập tức tối sầm...
"Được rồi, đừng có cãi cọ nữa, tuy không phải thời cơ thích hợp nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Ta đã cho mấy đứa thời gian lâu như thế, bảo mấy đứa xử lý cho tốt rồi, kết quả thì sao? Có phải chờ ta chết rồi Tiểu Tịch vẫn không thể nhận tổ quy tông đúng không?" Lão gia tử giận dữ gõ mạnh cây quải trượng xuống.
Trang Linh Ngọc cả giận nói: "Cha, sao cha lại bất công như thế, bây giờ bị Thu Đồng nói toạc ra như vậy, cha bảo Tuyết Lạc của chúng con sống thế nào nữa đây? Mọi người sẽ nhìn nó thế nào đây?"
Ninh Thu Đồng hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao chị không nghĩ đến Tiểu Tịch mang cái tiếng con nuôi nhà chị nhận từ quê lên thì sống thế nào, người ta nhìn nó thế nào! Thế nào hả? Tiểu Tịch có thể chịu uất ức được mà nó không thể chịu được à? Nó thì cao quý hơn ai?"
Trang Linh Ngọc nghe Ninh Thu Đồng nói xong thì không nhịn được nữa, bà ta lao lên phía trước, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn…
Ninh Diệu Hoa vội vàng nhào tới kéo Trang Linh Ngọc nhưng không biết là cố ý hay không suýt nữa thì đập cả khuỷu tay của mình vào mặt Ninh Thu Đồng. Cuối cùng bị Ninh Tịch lắc tay một cái ném ra xa một mét, sau đó che chở cho Ninh Thu Đồng đứng ra sau mình.
"Mày… cái đồ bất hiếu này! Mày dám ra tay với ba mày à!" Ninh Diệu Hoa ôm cánh tay đau đến tận xương, tức giận quát tháo.
Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm, nước mắt lã chã nói: "Tớ cũng chẳng biết tại sao cô lại nói như thế nữa…"
Ứng Phương Lâm và Kim Huyên Huyên nghe vậy thì lại nhìn nhau, thế nhưng lần này cũng không có hoàn toàn tin lời Ninh Tuyết Lạc như trước nữa.
Chuyện này... quả thật là có quá nhiều chỗ kì lạ.
"Thật có lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của các vị, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ, lần khác có cơ hội sẽ mở tiệc bồi tội với mọi người!" Ninh Thu Đồng trôi chảy đưa ra lời từ biệt thì dẫn Ninh Tịch bỏ đi, để vợ chồng Ninh Diệu Hoa đối diện với tình trạng sứt đầu mẻ trán này.
Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng không chịu để yên chuyện này, lập tức ồn ào đến tận chỗ Ninh lão gia tử.
Đương nhiên là Ninh Thu Đồng cũng quyết không để mấy người đám Ninh Diệu Hoa thêm mắm dặm muối, lập tức dẫn Ninh Tịch về Ninh gia.
Vừa hay, tối nay có một vài chuyện nên nói cho rõ ràng!
"Nửa đêm nửa hôm rồi, còn ồn ào cái gì thế hả?" Vẻ mặt Ninh lão gia tử đầy giận dữ nhìn cả phòng đang ầm ỹ.
Không chỉ có Ninh Diệu Hoa và Ninh Thu Đồng mà Ninh Diệu Bang chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cũng chạy tới góp vui. Ông ta vừa biết tin, Ninh Thu Đồng đã nói chuyện của Ninh Tịch và Ninh Tuyết Lạc ra trước mặt mọi người, nên giờ đang đấu tay đôi với nhà Ninh Diệu Hoa. Đây đúng là một hồi tuồng hay, đương nhiên ông ta phải đến tận nơi xem rồi!
Trang Linh Ngọc tức đến mức sắp phát điên: "Cha, sao cha không hỏi xem cô cháu gái tốt của cha đã làm gì! Cô ta quả nhiên là khinh người quá đáng! Không bàn bạc gì với chúng con đã tự ý dẫn Ninh Tịch đến bữa tiệc mừng của công ty Minh Viễn…"
Ninh Thu Đồng cười lạnh: "Tự ý? Chị dâu cả, chị chú ý ngôn từ của mình, tôi muốn dẫn ai tới đâu là tự do của tôi, chả có lí gì phải báo cáo với chị cả."
"Cô câm miệng! Ninh Tịch là…"
"Hửm? Nó là gì của chị?"
Trang Linh Ngọc hít sâu một hơi: "Cô đừng có mà nói lảng sang chuyện khác."
Nói xong, bà ta lại nhìn Ninh lão gia tử kể lể: "Cha, cô ta dẫn Ninh Tịch tới tiệc rượu thì thôi, lại còn công bố chuyện Ninh Tịch mới là con gái ruột của con ra, nói năm đó Ninh Tịch và Tuyết Lạc bị ôm nhầm!"
Ninh Diệu Hoa cũng mở miệng nói: "Cha, lần này Thu Đồng đúng là hơi quá đáng quá rồi!"
Lão gia tử đưa mắt nhìn từng người, sau đó trầm giọng nói: "Quá đáng cái gì? Những lời Thu Đồng nói có câu nào sai à!"
"Cha..." Trang Linh Ngọc lập tức kêu thành tiếng.
Mắt Ninh Tuyết Lạc lập tức tối sầm...
"Được rồi, đừng có cãi cọ nữa, tuy không phải thời cơ thích hợp nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Ta đã cho mấy đứa thời gian lâu như thế, bảo mấy đứa xử lý cho tốt rồi, kết quả thì sao? Có phải chờ ta chết rồi Tiểu Tịch vẫn không thể nhận tổ quy tông đúng không?" Lão gia tử giận dữ gõ mạnh cây quải trượng xuống.
Trang Linh Ngọc cả giận nói: "Cha, sao cha lại bất công như thế, bây giờ bị Thu Đồng nói toạc ra như vậy, cha bảo Tuyết Lạc của chúng con sống thế nào nữa đây? Mọi người sẽ nhìn nó thế nào đây?"
Ninh Thu Đồng hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao chị không nghĩ đến Tiểu Tịch mang cái tiếng con nuôi nhà chị nhận từ quê lên thì sống thế nào, người ta nhìn nó thế nào! Thế nào hả? Tiểu Tịch có thể chịu uất ức được mà nó không thể chịu được à? Nó thì cao quý hơn ai?"
Trang Linh Ngọc nghe Ninh Thu Đồng nói xong thì không nhịn được nữa, bà ta lao lên phía trước, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn…
Ninh Diệu Hoa vội vàng nhào tới kéo Trang Linh Ngọc nhưng không biết là cố ý hay không suýt nữa thì đập cả khuỷu tay của mình vào mặt Ninh Thu Đồng. Cuối cùng bị Ninh Tịch lắc tay một cái ném ra xa một mét, sau đó che chở cho Ninh Thu Đồng đứng ra sau mình.
"Mày… cái đồ bất hiếu này! Mày dám ra tay với ba mày à!" Ninh Diệu Hoa ôm cánh tay đau đến tận xương, tức giận quát tháo.
/2168
|