Trang Linh Ngọc kéo Ninh Tuyết Lạc lại: "Tuyết Lạc, con không cần thiết phải nói gì với nó hết, coi như mẹ đã nhìn rõ nó rồi, nó hận đến mức chúng ta chết hết thì nó mới vừa lòng!"
Lúc này, Ninh lão gia tử và Ninh Diệu Bang đã đi rồi, chỉ còn mình Ninh Thu Đồng ở lại. Cho nên, Trang Linh Ngọc không cần kiêng dè ai hết nữa, trong cơn kích động bà ta không giữ được cái miệng của mình: "Nó vẫn còn hận chúng ta chuyện năm đó đây mà! Cái đứa con gái mất nết, không biết xấu hổ vác cái bụng to ở bên ngoài về còn dám lừa chúng ta cái thai là của Tô Diễn, thế nên cuối cùng Tô Diễn mới bỏ nó mà chọn Tuyết Lạc!"
"Lúc đó, chúng ta hết cách mới đưa nó ra nước ngoài. Cả quyết định không công bố thân phận nó ra bên ngoài cũng là vì thế, sợ chuyện đó bị đào bới ra làm mất mặt cả nhà chúng ta!"
"Lo Lão gia tử bị kích thích mà chúng ta không dám nói chuyện này với ông. Nói gì thì nói chúng ta cũng đã hết tình hết nghĩa với nó rồi! Tất cả những thứ này đều là do nó gieo gió gặt bão, giờ còn tư cách gì để oán trách chúng ta?"
"Linh Ngọc, em bớt cái mồm đi được không!" Ninh Diệu Hoa thấy Trang Linh Ngọc thế nhưng lại dám lôi chuyện năm đó ra nói, vẻ mặt không tự chủ được mà trở nên méo mó khó coi.
Dù sao đây cũng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông ta…
Ninh Tuyết Lạc đứng bên "khéo léo" khuyên bảo: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cho dù anh Diễn có không còn thích chị đi nữa thì lúc đó con cũng không nên yêu anh ấy, làm chị không vui mà..."
Đoạn đối thoại này khiến Ninh Thu Đồng kinh ngạc cực kì.
Cái gì…
Năm đó thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như thế?
Theo như lời Trang Linh Ngọc thì hóa ra Tô Diễn vốn dĩ là đang yêu Ninh Tịch? Sau Ninh Tịch mang thai với người khác rồi lừa bọn họ rằng đứa bé đó là của Tô Diễn?
Bà lăn lộn ngần ấy năm, không nói đến cái khác nhưng bản lĩnh nhìn người vẫn phải có.
Dù gì Ninh Tịch cũng không giống với cái loại con gái có thể làm những chuyện như thế. Vì vậy bà lập tức lên tiếng ngắt lời: "Các người dám khẳng định sự việc đúng như những gì các người vừa nói mà không phải là vẫn còn có ẩn tình khác?"
"Còn có thể có ẩn tình gì nữa? Nó chửa hoang mấy tháng trời đều là tôi chăm sóc nó, bởi vì nghe nó nói cái thai đó là cốt nhục của Tô Diễn. Kết quả lúc gần sinh rồi, Tô Diễn từ nước ngoài đi công tác về chính mồm nói với tôi, đứa bé căn bản không phải là của nó, nó chưa bao giờ có cái gì với Ninh Tịch cả! Cô có biết lúc đó tôi xấu hổ đến mức nào không?" Cứ nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẻ mặt của Trang Linh Ngọc lại u ám đến cực điểm.
Ninh Diệu Hoa trầm giọng nói: "Thu Đồng, em luôn trách anh và Linh Ngọc ác, nhưng thực ra bọn anh cũng có nỗi khổ tâm, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, những chuyện này bọn anh căn bản là không muốn nói…."
"Nói đủ chưa?" Trong căn phòng trống trải, giọng nói lạnh lẽo của một cô gái vang lên.
Vẻ mặt của Trang Linh đầy chán ghét nhìn về Ninh Tịch: "Chọc phải vết sẹo của mày rồi chứ gì? Bây giờ biết xấu hổ rồi à, sớm biết thế sao còn làm?"
Ninh Tịch ngẩng đầu lên, đôi mắt cô trong suốt đến sáng ngời: "Mấy người có biết chuyện ngu xuẩn nhất năm đó tôi từng làm là gì không?"
"Không phải yêu Tô Diễn đến mức đào tim móc phổi cho anh ta, cũng không phải là đối đãi Ninh Tuyết Lạc như em ruột mà chẳng có chút phòng bị nào..."
"Mà là, sau khi sự việc đã xảy ra rồi, tôi vẫn còn khóc lóc giải thích với bà như một con chó, cầu xin bà tin rằng tôi không làm những việc đó! Bây giờ thì xin lỗi, các người muốn nghĩ thế nào thì tùy, chẳng liên quan gì đến tôi."
Ninh Tịch nói xong, quay người đi thẳng.
Ninh Thu Đồng cũng lập tức đuổi theo, lúc ra đến cửa không nhịn nổi mà quay lại nhìn Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa nói một câu: "Thà tin một người ngoài cũng không chịu tin con gái ruột của mình, anh chị thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt! Cố mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cái đứa bên cạnh anh chị rốt cuộc là cái loại hàng gì nhé!"
Lúc này, Ninh lão gia tử và Ninh Diệu Bang đã đi rồi, chỉ còn mình Ninh Thu Đồng ở lại. Cho nên, Trang Linh Ngọc không cần kiêng dè ai hết nữa, trong cơn kích động bà ta không giữ được cái miệng của mình: "Nó vẫn còn hận chúng ta chuyện năm đó đây mà! Cái đứa con gái mất nết, không biết xấu hổ vác cái bụng to ở bên ngoài về còn dám lừa chúng ta cái thai là của Tô Diễn, thế nên cuối cùng Tô Diễn mới bỏ nó mà chọn Tuyết Lạc!"
"Lúc đó, chúng ta hết cách mới đưa nó ra nước ngoài. Cả quyết định không công bố thân phận nó ra bên ngoài cũng là vì thế, sợ chuyện đó bị đào bới ra làm mất mặt cả nhà chúng ta!"
"Lo Lão gia tử bị kích thích mà chúng ta không dám nói chuyện này với ông. Nói gì thì nói chúng ta cũng đã hết tình hết nghĩa với nó rồi! Tất cả những thứ này đều là do nó gieo gió gặt bão, giờ còn tư cách gì để oán trách chúng ta?"
"Linh Ngọc, em bớt cái mồm đi được không!" Ninh Diệu Hoa thấy Trang Linh Ngọc thế nhưng lại dám lôi chuyện năm đó ra nói, vẻ mặt không tự chủ được mà trở nên méo mó khó coi.
Dù sao đây cũng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông ta…
Ninh Tuyết Lạc đứng bên "khéo léo" khuyên bảo: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cho dù anh Diễn có không còn thích chị đi nữa thì lúc đó con cũng không nên yêu anh ấy, làm chị không vui mà..."
Đoạn đối thoại này khiến Ninh Thu Đồng kinh ngạc cực kì.
Cái gì…
Năm đó thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như thế?
Theo như lời Trang Linh Ngọc thì hóa ra Tô Diễn vốn dĩ là đang yêu Ninh Tịch? Sau Ninh Tịch mang thai với người khác rồi lừa bọn họ rằng đứa bé đó là của Tô Diễn?
Bà lăn lộn ngần ấy năm, không nói đến cái khác nhưng bản lĩnh nhìn người vẫn phải có.
Dù gì Ninh Tịch cũng không giống với cái loại con gái có thể làm những chuyện như thế. Vì vậy bà lập tức lên tiếng ngắt lời: "Các người dám khẳng định sự việc đúng như những gì các người vừa nói mà không phải là vẫn còn có ẩn tình khác?"
"Còn có thể có ẩn tình gì nữa? Nó chửa hoang mấy tháng trời đều là tôi chăm sóc nó, bởi vì nghe nó nói cái thai đó là cốt nhục của Tô Diễn. Kết quả lúc gần sinh rồi, Tô Diễn từ nước ngoài đi công tác về chính mồm nói với tôi, đứa bé căn bản không phải là của nó, nó chưa bao giờ có cái gì với Ninh Tịch cả! Cô có biết lúc đó tôi xấu hổ đến mức nào không?" Cứ nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẻ mặt của Trang Linh Ngọc lại u ám đến cực điểm.
Ninh Diệu Hoa trầm giọng nói: "Thu Đồng, em luôn trách anh và Linh Ngọc ác, nhưng thực ra bọn anh cũng có nỗi khổ tâm, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, những chuyện này bọn anh căn bản là không muốn nói…."
"Nói đủ chưa?" Trong căn phòng trống trải, giọng nói lạnh lẽo của một cô gái vang lên.
Vẻ mặt của Trang Linh đầy chán ghét nhìn về Ninh Tịch: "Chọc phải vết sẹo của mày rồi chứ gì? Bây giờ biết xấu hổ rồi à, sớm biết thế sao còn làm?"
Ninh Tịch ngẩng đầu lên, đôi mắt cô trong suốt đến sáng ngời: "Mấy người có biết chuyện ngu xuẩn nhất năm đó tôi từng làm là gì không?"
"Không phải yêu Tô Diễn đến mức đào tim móc phổi cho anh ta, cũng không phải là đối đãi Ninh Tuyết Lạc như em ruột mà chẳng có chút phòng bị nào..."
"Mà là, sau khi sự việc đã xảy ra rồi, tôi vẫn còn khóc lóc giải thích với bà như một con chó, cầu xin bà tin rằng tôi không làm những việc đó! Bây giờ thì xin lỗi, các người muốn nghĩ thế nào thì tùy, chẳng liên quan gì đến tôi."
Ninh Tịch nói xong, quay người đi thẳng.
Ninh Thu Đồng cũng lập tức đuổi theo, lúc ra đến cửa không nhịn nổi mà quay lại nhìn Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa nói một câu: "Thà tin một người ngoài cũng không chịu tin con gái ruột của mình, anh chị thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt! Cố mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cái đứa bên cạnh anh chị rốt cuộc là cái loại hàng gì nhé!"
/2168
|