Sau đó, Ninh Tịch được nhân viên công tác dẫn vào phòng thăm hỏi.
Người kia ngồi cách tấm kính ở phía đối diện, lười nhác chống tay lên đầu, trông có vẻ bực bội vì bị làm phiền, không hề có dáng vẻ tiều tụy của một gã phạm nhân nên có gì cả. Ngược lại, trông anh ta còn phách lối hơn, như thể nơi anh ta vào không phải là nhà giam mà là lãnh địa của anh ta vậy...
"Tìm tôi có chuyện gì không?"
Mẹ nó, nghe cái giọng này xem, làm như đây là nhà anh không bằng.
Sau khi biết mối quan hệ giữa Vân Thâm và Lục Đình Kiêu, đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh ta cả.
Ninh Tịch không nhịn được liếc nhìn anh ta mấy cái, thầm tự hỏi, tên này thật sự là anh em cùng cha khác mẹ với Lục Đình Kiêu sao?
Bất kể là tướng mạo hay tính cách và khí chất, thật sự không giống chút nào cả...
Kì diệu thật đó...
Đột biến gien à...
"Nhìn đủ chưa?" Cảm giác được Ninh Tịch đang quan sát mình, Vân Thâm hơi nheo mắt lại.
Lúc này, Ninh Tịch mới tỉnh táo lại: "Khụ khụ, cũng không có gì, tôi đến để chuyển lời thôi, anh ở đây đủ chưa? Định lúc nào thì ra?"
Con ngươi Vân Thâm lướt qua một tia ý lạnh, anh ta lạnh lùng nói: "Trả lời sai."
Nói rồi đứng dậy định đi mất.
Ninh Tịch ngẩn cả ra.
Sao chưa nói gì đã đi rồi?
Mất công cô chạy vội tới đây như chó vậy...
"Đợi... đợi đã! Đợi chút!" Ninh Tịch cuống cuồng áp thẳng mặt lên tấm kính: "Sao lại trả lời sai? Được rồi, cứ xem là sai đi, vậy tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi một gợi ý chứ!"
Người đàn ông đang định đi ngiêng đầu lại nhìn cô rồi tỏ ra khoan hồng độ lượng ngồi lại, lười nhác nói: "Vậy cho em thêm một cơ hội nữa, tìm tôi làm gì?"
Đệch...
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật đưa tay đỡ trán, tôi tìm anh còn có thể để làm gì chứ? Chỉ tới chuyển lời thôi mà! Không thì làm gì được nữa?
Đáp án này sai, vậy đáp án chính xác là gì? Tên này rốt cuộc có ý gì nhỉ?
Ninh Tịch sắp bị hành cho phát điên rồi, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của tên điên kia...
Nín nhịn hồi lâu, Ninh Tịch buông một câu: "Tôi có thể xin sự trợ giúp tại chỗ không?"
Người kia nhíu mày.
Ninh Tịch thấy anh ta không nói gì, coi như anh ta ngầm cho phép, cô vội gọi điện cho Đường Dạ.
"Alo? Tình hình thế nào rồi?"
Ninh Tịch hạ thấp giọng: "Không phải lo, vẫn sống nhăn răng, có vẻ muốn hành chết chúng ta thật đấy! Còn về việc khuyên anh ta ra ngoài... cái tên thần kinh này, muội không thể nào nói chuyện với anh ta được! Vừa vào đã hỏi sao muội lại tới tìm anh ta, muội nói muội tới chuyển lời, hỏi anh ta bao giờ thì ra, anh ta lại nói đáp án của muội bị sai, sau đó chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi thẳng, giờ muội đang tranh thủ cơ hội trả lời lần hai..."
"..." Đường Dạ ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, đại khái là đang hạn hán lời không biết nói gì.
Sau đó, hình như bên kia bị Phong Tiêu Tiêu giật mất điện thoại nên có giọng Phong Tiêu Tiêu truyền tới: "Ngu quá! Sao lại tới tìm anh ta á! Vì người ta lo lắng cho anh! Bảy chữ! Đáp án chính xác đấy! Hiểu chưa?"
Ninh Tịch: "..."
Phong Tiêu Tiêu vừa nói vừa lầm bầm chửi: "Tiểu sư muội, tỷ nói muội nghe, con hàng này nín nhịn lâu quá, đã thế tính tình lại còn trẻ con, tám phần chẳng qua là muốn được muội quan tâm thôi!"
"Không đến nỗi vậy chứ?"
"Không tin thì muội thử xem!"
"Được rồi! Để muội thử nói chuyện lại xem, nếu vẫn không được thì muội cũng hết cách đấy nhé..."
Cái gì mà "vì người ta quan tâm anh mà", có đánh chết cô cũng không nói ra cái câu đó đâu nhé?
Người kia ngồi cách tấm kính ở phía đối diện, lười nhác chống tay lên đầu, trông có vẻ bực bội vì bị làm phiền, không hề có dáng vẻ tiều tụy của một gã phạm nhân nên có gì cả. Ngược lại, trông anh ta còn phách lối hơn, như thể nơi anh ta vào không phải là nhà giam mà là lãnh địa của anh ta vậy...
"Tìm tôi có chuyện gì không?"
Mẹ nó, nghe cái giọng này xem, làm như đây là nhà anh không bằng.
Sau khi biết mối quan hệ giữa Vân Thâm và Lục Đình Kiêu, đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh ta cả.
Ninh Tịch không nhịn được liếc nhìn anh ta mấy cái, thầm tự hỏi, tên này thật sự là anh em cùng cha khác mẹ với Lục Đình Kiêu sao?
Bất kể là tướng mạo hay tính cách và khí chất, thật sự không giống chút nào cả...
Kì diệu thật đó...
Đột biến gien à...
"Nhìn đủ chưa?" Cảm giác được Ninh Tịch đang quan sát mình, Vân Thâm hơi nheo mắt lại.
Lúc này, Ninh Tịch mới tỉnh táo lại: "Khụ khụ, cũng không có gì, tôi đến để chuyển lời thôi, anh ở đây đủ chưa? Định lúc nào thì ra?"
Con ngươi Vân Thâm lướt qua một tia ý lạnh, anh ta lạnh lùng nói: "Trả lời sai."
Nói rồi đứng dậy định đi mất.
Ninh Tịch ngẩn cả ra.
Sao chưa nói gì đã đi rồi?
Mất công cô chạy vội tới đây như chó vậy...
"Đợi... đợi đã! Đợi chút!" Ninh Tịch cuống cuồng áp thẳng mặt lên tấm kính: "Sao lại trả lời sai? Được rồi, cứ xem là sai đi, vậy tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi một gợi ý chứ!"
Người đàn ông đang định đi ngiêng đầu lại nhìn cô rồi tỏ ra khoan hồng độ lượng ngồi lại, lười nhác nói: "Vậy cho em thêm một cơ hội nữa, tìm tôi làm gì?"
Đệch...
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật đưa tay đỡ trán, tôi tìm anh còn có thể để làm gì chứ? Chỉ tới chuyển lời thôi mà! Không thì làm gì được nữa?
Đáp án này sai, vậy đáp án chính xác là gì? Tên này rốt cuộc có ý gì nhỉ?
Ninh Tịch sắp bị hành cho phát điên rồi, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của tên điên kia...
Nín nhịn hồi lâu, Ninh Tịch buông một câu: "Tôi có thể xin sự trợ giúp tại chỗ không?"
Người kia nhíu mày.
Ninh Tịch thấy anh ta không nói gì, coi như anh ta ngầm cho phép, cô vội gọi điện cho Đường Dạ.
"Alo? Tình hình thế nào rồi?"
Ninh Tịch hạ thấp giọng: "Không phải lo, vẫn sống nhăn răng, có vẻ muốn hành chết chúng ta thật đấy! Còn về việc khuyên anh ta ra ngoài... cái tên thần kinh này, muội không thể nào nói chuyện với anh ta được! Vừa vào đã hỏi sao muội lại tới tìm anh ta, muội nói muội tới chuyển lời, hỏi anh ta bao giờ thì ra, anh ta lại nói đáp án của muội bị sai, sau đó chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi thẳng, giờ muội đang tranh thủ cơ hội trả lời lần hai..."
"..." Đường Dạ ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, đại khái là đang hạn hán lời không biết nói gì.
Sau đó, hình như bên kia bị Phong Tiêu Tiêu giật mất điện thoại nên có giọng Phong Tiêu Tiêu truyền tới: "Ngu quá! Sao lại tới tìm anh ta á! Vì người ta lo lắng cho anh! Bảy chữ! Đáp án chính xác đấy! Hiểu chưa?"
Ninh Tịch: "..."
Phong Tiêu Tiêu vừa nói vừa lầm bầm chửi: "Tiểu sư muội, tỷ nói muội nghe, con hàng này nín nhịn lâu quá, đã thế tính tình lại còn trẻ con, tám phần chẳng qua là muốn được muội quan tâm thôi!"
"Không đến nỗi vậy chứ?"
"Không tin thì muội thử xem!"
"Được rồi! Để muội thử nói chuyện lại xem, nếu vẫn không được thì muội cũng hết cách đấy nhé..."
Cái gì mà "vì người ta quan tâm anh mà", có đánh chết cô cũng không nói ra cái câu đó đâu nhé?
/2168
|