Nhà họ Quan.
"Sao rồi? Nghe ngóng được gì chưa? Tình hình thế nào?" Mẹ Quan Tử Dao thấy con trai về thì vội vàng hỏi han.
Quan Tử Dao bên cạnh cũng lo lắng nhìn anh trai mình: "Anh, Tiểu Bảo và cô ả kia thế nào rồi?"
Vẻ mặt mẹ Quan Tử Dao không tốt đẹp gì mà thầm nói: "Mạng lớn thật đấy, đã thế rồi mà vẫn còn cứu về được."
Quan Thụy lại điềm nhiên ngồi ở đó: "Bà gấp cái gì, Tử Hào, từ từ mà nói!"
Quan Tử Hào cởi áo khoác, uống nửa chén trà rồi nói: "Mẹ, Tử Dao, không cần phải lo, mặc dù cứu được người nhưng kết quả cũng không khác gì mấy. Hai người này đã không có bất cứ uy hiếp gì tới chúng ta nữa!"
"Không có uy hiếp? Ý của con là… Có phải bị đám người kia làm cho tàn phế rồi không? Nghe nói bọn chúng đều là kẻ liều mạng, ai cũng rất biết cách tra tấn người khác!" Bà Quan nói.
"Còn nghiêm trọng hơn thế nữa, con hồ ly tinh kia đã thành người thực vật rồi. Còn về đứa con riêng của Lục Đình Kiêu, con tìm người trong bệnh viện nghe ngóng được biết là do chịu kinh hãi quá lớn, sau khi tỉnh lại thì không nói một lời, không ăn không uống gì, tình hình còn nghiêm trọng hơn hồi trước, chắc là phế rồi!" Quan Tử Hào nói chi tiết với bọn họ.
Nghe nói như thế, hai ông bà nhà họ Quan đều vui vẻ vô cùng: "Con nói thật chứ? Tin tức này có tin được không?"
"Đương nhiên là tin được rồi! Lát nữa mọi người có thể chuẩn bị một chút, qua bên đó thăm bệnh, xem tình hình!" Quan Tử Hào nói chắc nịch.
Quan Tử Dao nghe đến đó thì vẻ mặt mới thả lỏng nhưng vẫn còn có chút lo lắng: "Người thực vật, nhưng vẫn có khả năng tỉnh lại đúng không?"
Bà Quan cũng gấp: "Đúng thế, đúng thế, nếu cô ả kia tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Con tiện nhân đó rất có năng lực, nếu nó tỉnh lại dỗ được Tiểu Bảo thì chẳng phải là phí công rồi à?"
Quan Tử Hào không thèm để ý nói: "Người thực vật nào có dễ tỉnh đến thế? Hơn nữa cô ả đó bị thương khá nặng, xác suất tỉnh lại rất thấp! Cho dù cô ta có may mắn thì cũng phải đợi mươi mười tám năm nữa. Lục Đình Kiêu cũng chẳng là một thằng ngốc, sao lại lãng phí thời gian chờ một người thực vật được? Cho dù anh ta có chịu thì cũng phải xem Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn có đồng ý không cái đã!"
"Chỉ e... đêm dài lắm mộng..." Quan Thụy trầm ngâm, lập tức nhìn vợ và Quan Tử Dao rồi nói: "Tử Dao, bây giờ con và mẹ con cùng qua bệnh viện một chuyến, xem tình hình thế nào. Hai nữa là, dò ý bên kia xem!"
Quan Tử Dao vô thức sờ vết cào còn chưa khỏi hẳn, vẻ mặt âm trầm có chút không tình nguyện: "Bây giờ đi luôn à? Nhưng dì Lục có thành kiến với con như thế, lần trước còn…"
Bà Quan vội kéo tay con gái khuyên: "Không phải lần trước mẹ nói con rồi à? Đó là nhất thời thôi, chờ con sinh được một thằng nhóc mập mạp là giải quyết được hết! Bây giờ con tạm thời nhẫn nhịn chút, cho dù Nhan Như Ý ra sao thì lúc này chúng ta cũng phải tỏ thái độ. Con nhất định phải để bà ta tin rằng con chỉ là vô ý, con cũng rất áy náy vì chuyện này. Tuyệt đối không thể để bà ta cảm thấy con cố ý muốn hại Tiểu Bảo dù chỉ là một chút xíu…"
Quan Thụy cũng gật gật đầu: "Mẹ con nói có lý, Tử Dao, đi thôi, không nhịn được việc nhỏ thì việc lớn sẽ chẳng nên cơm cháo gì hết!"
Lúc này, Quan Trí Thần đột nhiên lao từ trong nhà ra: "Cháu cũng đi, cháu cũng đi! Thằng câm điếc kia biến thành kẻ đần rồi à! Cháu muốn xem xem!"
"Đừng làm loạn, cháu đi theo làm gì, đừng có kích thích người ta nữa!"
"Sao rồi? Nghe ngóng được gì chưa? Tình hình thế nào?" Mẹ Quan Tử Dao thấy con trai về thì vội vàng hỏi han.
Quan Tử Dao bên cạnh cũng lo lắng nhìn anh trai mình: "Anh, Tiểu Bảo và cô ả kia thế nào rồi?"
Vẻ mặt mẹ Quan Tử Dao không tốt đẹp gì mà thầm nói: "Mạng lớn thật đấy, đã thế rồi mà vẫn còn cứu về được."
Quan Thụy lại điềm nhiên ngồi ở đó: "Bà gấp cái gì, Tử Hào, từ từ mà nói!"
Quan Tử Hào cởi áo khoác, uống nửa chén trà rồi nói: "Mẹ, Tử Dao, không cần phải lo, mặc dù cứu được người nhưng kết quả cũng không khác gì mấy. Hai người này đã không có bất cứ uy hiếp gì tới chúng ta nữa!"
"Không có uy hiếp? Ý của con là… Có phải bị đám người kia làm cho tàn phế rồi không? Nghe nói bọn chúng đều là kẻ liều mạng, ai cũng rất biết cách tra tấn người khác!" Bà Quan nói.
"Còn nghiêm trọng hơn thế nữa, con hồ ly tinh kia đã thành người thực vật rồi. Còn về đứa con riêng của Lục Đình Kiêu, con tìm người trong bệnh viện nghe ngóng được biết là do chịu kinh hãi quá lớn, sau khi tỉnh lại thì không nói một lời, không ăn không uống gì, tình hình còn nghiêm trọng hơn hồi trước, chắc là phế rồi!" Quan Tử Hào nói chi tiết với bọn họ.
Nghe nói như thế, hai ông bà nhà họ Quan đều vui vẻ vô cùng: "Con nói thật chứ? Tin tức này có tin được không?"
"Đương nhiên là tin được rồi! Lát nữa mọi người có thể chuẩn bị một chút, qua bên đó thăm bệnh, xem tình hình!" Quan Tử Hào nói chắc nịch.
Quan Tử Dao nghe đến đó thì vẻ mặt mới thả lỏng nhưng vẫn còn có chút lo lắng: "Người thực vật, nhưng vẫn có khả năng tỉnh lại đúng không?"
Bà Quan cũng gấp: "Đúng thế, đúng thế, nếu cô ả kia tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Con tiện nhân đó rất có năng lực, nếu nó tỉnh lại dỗ được Tiểu Bảo thì chẳng phải là phí công rồi à?"
Quan Tử Hào không thèm để ý nói: "Người thực vật nào có dễ tỉnh đến thế? Hơn nữa cô ả đó bị thương khá nặng, xác suất tỉnh lại rất thấp! Cho dù cô ta có may mắn thì cũng phải đợi mươi mười tám năm nữa. Lục Đình Kiêu cũng chẳng là một thằng ngốc, sao lại lãng phí thời gian chờ một người thực vật được? Cho dù anh ta có chịu thì cũng phải xem Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn có đồng ý không cái đã!"
"Chỉ e... đêm dài lắm mộng..." Quan Thụy trầm ngâm, lập tức nhìn vợ và Quan Tử Dao rồi nói: "Tử Dao, bây giờ con và mẹ con cùng qua bệnh viện một chuyến, xem tình hình thế nào. Hai nữa là, dò ý bên kia xem!"
Quan Tử Dao vô thức sờ vết cào còn chưa khỏi hẳn, vẻ mặt âm trầm có chút không tình nguyện: "Bây giờ đi luôn à? Nhưng dì Lục có thành kiến với con như thế, lần trước còn…"
Bà Quan vội kéo tay con gái khuyên: "Không phải lần trước mẹ nói con rồi à? Đó là nhất thời thôi, chờ con sinh được một thằng nhóc mập mạp là giải quyết được hết! Bây giờ con tạm thời nhẫn nhịn chút, cho dù Nhan Như Ý ra sao thì lúc này chúng ta cũng phải tỏ thái độ. Con nhất định phải để bà ta tin rằng con chỉ là vô ý, con cũng rất áy náy vì chuyện này. Tuyệt đối không thể để bà ta cảm thấy con cố ý muốn hại Tiểu Bảo dù chỉ là một chút xíu…"
Quan Thụy cũng gật gật đầu: "Mẹ con nói có lý, Tử Dao, đi thôi, không nhịn được việc nhỏ thì việc lớn sẽ chẳng nên cơm cháo gì hết!"
Lúc này, Quan Trí Thần đột nhiên lao từ trong nhà ra: "Cháu cũng đi, cháu cũng đi! Thằng câm điếc kia biến thành kẻ đần rồi à! Cháu muốn xem xem!"
"Đừng làm loạn, cháu đi theo làm gì, đừng có kích thích người ta nữa!"
/2168
|