Giang Mục Dã lúc này mới hiểu sao người nào đó có thể yên tâm để mình gặp riêng Ninh Tịch...
Hóa ra ở đây còn có "thứ" chờ mình...
Cuối cùng dưới tầm mắt tấn công mãnh liệt của "con rồng nhỏ" thì Giang Mục Dã cũng chẳng nói nổi mấy chữ cuối. Anh ta chán nản rũ vai hận không thể chết luôn cho rảnh nợ: "Đệch, đời trước ông đây phá miếu Nguyệt Lão đúng không?"
Vì quai mà kiếp này đường tình quá bi thảm!
...
Đêm khuya tại biên giới nước F.
Không biết Đường Lãng móc đâu được một cọng cỏ mà nhét vào trong miệng ngậm, anh ta nghiêng nghiêng đầu nói nhỏ với người bên cạnh: "Hiện tại là lúc phòng thủ của mục tiêu yếu nhất, đối tượng cần phải chú ý duy nhất chỉ có mình tên đeo kính kia, chờ lát nữa tôi quyến rũ tên kia... ấy nhầm, dụ dỗ tên đó ra!"
Người mặc đồ đen bên cạnh: "..." Quyến rũ với dụ dỗ có khác nhau à?
Người mặc đồ đen có chút chần chừ không chắc chắn nói: "Có chắc là chúng ta đủ người không? Tôi cứ có cảm giác hơi mạo hiểm quá! Bọn họ toàn chơi vũ khí nóng, nhỡ đâu bên kia..."
"Yên tâm đi, chẳng phải Boss nói rồi sao! Người bên kia chắc chắn không nhúng tay vào đâu, không cần sợ cứ yên tâm mà quẩy đê!" Đường Lãng ung dung nói.
Thật ra thì bản thân anh cũng cũng có chút lo lắng, nhưng mà nếu Lục Đình Kiêu đã nói không thành vấn đề thì anh ta tin rằng nhất định không có vấn đề.
Không phải là anh mù quáng tin tưởng Lục Đình Kiêu.. mà là không thể không tin!
Cứ dựa vào lần trước, ngay thời khắc mấu chốt Lục Đình Kiêu lại trực tiếp gọi điện cho Satan mà Satan lại thật sự đưa địa chỉ ra, thậm chí còn nói gì nghe đấy...
Dựa vào sự hiểu biết của mình đối với Satan thì Đường Lãng vẫn lựa chọn tin tưởng phán đoán của Lục Đình Kiêu.
Sau khi Đường Lãng nói xong thì không nhanh không chậm lấy di động ra gửi cho Đường Dạ một tin nhắn: [Đệ chờ huynh ở khu rừng nhỏ cách 800m hướng 10h, chuyện lần trước huynh hỏi hiện giờ đệ cho huynh câu trả lời. Muốn nghe không?]
Cơ hồ ngay khi tin nhắn được gửi đi thì tin nhắn trả lời đến ngay lập tức: [Được]
Dụ dỗ thành công ~
Nhìn bóng người quen thuộc đi ra khỏi phòng thì Đường Lãng đắc ý làm một dấu OK cho người phía sau: "Đã xong, ra tay!"
Trong bóng đêm, đoàn người lặng yên không một tiếng động di chuyển đến gần căn nhà phía trước.
...
Bên trong rừng cây.
Lúc Đường Dạ tới thì thấy Đường lãng đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây rất lớn.
Vừa thấy người thì Đường Lãng tung người nhảy xuống: "Ồ, tới rồi! Nhanh thế!"
"Câu trả lời!" Đường Dạ không đổi sắc nhìn người phía đối diện.
Đường Lãng nhún vai nói: "Chậc, huynh đã biết thì hỏi lại đệ làm cái gì?"
"Huynh phải nghe chính miệng đệ nói!" Ánh mắt Đường Dạ càng thêm ác liệt.
"Thôi mà ~ được rồi, được rồi, được rồi ~ chính miệng đệ nói cũng được ~ Trước tiên đánh một trận chứ? Thắng thì đệ nói cho huynh!" Đường Lãng vừa nói vừa xông thẳng tới tấn công.
Đường Dạ không đổi sắc mặt mà chỉ hơi chuyển người một chút liền tránh được đòn tấn công này, sau đó hai người liền lao vào đánh nhau.
Sau mười chiêu, Đường Lãng nhìn gọng kính vàng trên mặt đối phương mà trong mắt dấy lên một ngọn lửa: "Chậc, không tháo kính? Xem thường tiểu gia đây à?" Dứt lời, ra đòn lại càng thêm mãnh liệt!
Sau một trăm chiêu, trong rừng vang lên tiếng rên rỉ của Đường Lãng: "Mợ nó! Cái tên biến thái Đường Dạ này!"
Cái thể chất siêu cấp biến thái - gặp đối thủ mạnh cũng sẽ mạnh lên này, mới bao lâu không gặp mà tên này không cần tháo kính mà cũng có thể đánh ngang tay với mình...
Một khi Đường Dạ tiến vào trạng thái chiến đấu thì tuyệt đối sẽ không phân tâm, không chú ý bất cứ chuyện gì bên ngoài trận đấu.
Mà đây cũng chính là điều mà Đường Lãng mong muốn.
Không biết đã qua bao nhiêu chiêu, Đường Lãng nhìn tín hiệu bí ẩn báo tin thành công cách đó không xa thì sắc mặt mới thoải mái hơn một chút.
Mà trong cái khoảng khắc ấy, anh đã bị Đường Dạ nắm lấy động mạch. Thân thể Đường Lãng liền thuận thế tiến sát lại Đường Dạ, nhưng không phải để công kích mà là ôm chặt lấy đối phương rồi nói một câu trầm thấp bên tai Đường Dạ: "Sư huynh, xin lỗi..."
Nghe được câu này, Đường Dạ lập tức tỉnh lại từ trạng thái chiến đấu, biến sắc nhìn về phương hướng cách đó không xa: "Đường Lãng! Đệ..."
Thấy Đường Dạ muốn chạy đi thì Đường Lãng lạnh lùng nói: "Không cần đi đâu, người đã mang đi rồi! Sư huynh đừng trách đệ, đệ đã nói không muốn đối địch với huynh! Đây là cách duy nhất đệ có thể nghĩ ra."
Hóa ra ở đây còn có "thứ" chờ mình...
Cuối cùng dưới tầm mắt tấn công mãnh liệt của "con rồng nhỏ" thì Giang Mục Dã cũng chẳng nói nổi mấy chữ cuối. Anh ta chán nản rũ vai hận không thể chết luôn cho rảnh nợ: "Đệch, đời trước ông đây phá miếu Nguyệt Lão đúng không?"
Vì quai mà kiếp này đường tình quá bi thảm!
...
Đêm khuya tại biên giới nước F.
Không biết Đường Lãng móc đâu được một cọng cỏ mà nhét vào trong miệng ngậm, anh ta nghiêng nghiêng đầu nói nhỏ với người bên cạnh: "Hiện tại là lúc phòng thủ của mục tiêu yếu nhất, đối tượng cần phải chú ý duy nhất chỉ có mình tên đeo kính kia, chờ lát nữa tôi quyến rũ tên kia... ấy nhầm, dụ dỗ tên đó ra!"
Người mặc đồ đen bên cạnh: "..." Quyến rũ với dụ dỗ có khác nhau à?
Người mặc đồ đen có chút chần chừ không chắc chắn nói: "Có chắc là chúng ta đủ người không? Tôi cứ có cảm giác hơi mạo hiểm quá! Bọn họ toàn chơi vũ khí nóng, nhỡ đâu bên kia..."
"Yên tâm đi, chẳng phải Boss nói rồi sao! Người bên kia chắc chắn không nhúng tay vào đâu, không cần sợ cứ yên tâm mà quẩy đê!" Đường Lãng ung dung nói.
Thật ra thì bản thân anh cũng cũng có chút lo lắng, nhưng mà nếu Lục Đình Kiêu đã nói không thành vấn đề thì anh ta tin rằng nhất định không có vấn đề.
Không phải là anh mù quáng tin tưởng Lục Đình Kiêu.. mà là không thể không tin!
Cứ dựa vào lần trước, ngay thời khắc mấu chốt Lục Đình Kiêu lại trực tiếp gọi điện cho Satan mà Satan lại thật sự đưa địa chỉ ra, thậm chí còn nói gì nghe đấy...
Dựa vào sự hiểu biết của mình đối với Satan thì Đường Lãng vẫn lựa chọn tin tưởng phán đoán của Lục Đình Kiêu.
Sau khi Đường Lãng nói xong thì không nhanh không chậm lấy di động ra gửi cho Đường Dạ một tin nhắn: [Đệ chờ huynh ở khu rừng nhỏ cách 800m hướng 10h, chuyện lần trước huynh hỏi hiện giờ đệ cho huynh câu trả lời. Muốn nghe không?]
Cơ hồ ngay khi tin nhắn được gửi đi thì tin nhắn trả lời đến ngay lập tức: [Được]
Dụ dỗ thành công ~
Nhìn bóng người quen thuộc đi ra khỏi phòng thì Đường Lãng đắc ý làm một dấu OK cho người phía sau: "Đã xong, ra tay!"
Trong bóng đêm, đoàn người lặng yên không một tiếng động di chuyển đến gần căn nhà phía trước.
...
Bên trong rừng cây.
Lúc Đường Dạ tới thì thấy Đường lãng đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây rất lớn.
Vừa thấy người thì Đường Lãng tung người nhảy xuống: "Ồ, tới rồi! Nhanh thế!"
"Câu trả lời!" Đường Dạ không đổi sắc nhìn người phía đối diện.
Đường Lãng nhún vai nói: "Chậc, huynh đã biết thì hỏi lại đệ làm cái gì?"
"Huynh phải nghe chính miệng đệ nói!" Ánh mắt Đường Dạ càng thêm ác liệt.
"Thôi mà ~ được rồi, được rồi, được rồi ~ chính miệng đệ nói cũng được ~ Trước tiên đánh một trận chứ? Thắng thì đệ nói cho huynh!" Đường Lãng vừa nói vừa xông thẳng tới tấn công.
Đường Dạ không đổi sắc mặt mà chỉ hơi chuyển người một chút liền tránh được đòn tấn công này, sau đó hai người liền lao vào đánh nhau.
Sau mười chiêu, Đường Lãng nhìn gọng kính vàng trên mặt đối phương mà trong mắt dấy lên một ngọn lửa: "Chậc, không tháo kính? Xem thường tiểu gia đây à?" Dứt lời, ra đòn lại càng thêm mãnh liệt!
Sau một trăm chiêu, trong rừng vang lên tiếng rên rỉ của Đường Lãng: "Mợ nó! Cái tên biến thái Đường Dạ này!"
Cái thể chất siêu cấp biến thái - gặp đối thủ mạnh cũng sẽ mạnh lên này, mới bao lâu không gặp mà tên này không cần tháo kính mà cũng có thể đánh ngang tay với mình...
Một khi Đường Dạ tiến vào trạng thái chiến đấu thì tuyệt đối sẽ không phân tâm, không chú ý bất cứ chuyện gì bên ngoài trận đấu.
Mà đây cũng chính là điều mà Đường Lãng mong muốn.
Không biết đã qua bao nhiêu chiêu, Đường Lãng nhìn tín hiệu bí ẩn báo tin thành công cách đó không xa thì sắc mặt mới thoải mái hơn một chút.
Mà trong cái khoảng khắc ấy, anh đã bị Đường Dạ nắm lấy động mạch. Thân thể Đường Lãng liền thuận thế tiến sát lại Đường Dạ, nhưng không phải để công kích mà là ôm chặt lấy đối phương rồi nói một câu trầm thấp bên tai Đường Dạ: "Sư huynh, xin lỗi..."
Nghe được câu này, Đường Dạ lập tức tỉnh lại từ trạng thái chiến đấu, biến sắc nhìn về phương hướng cách đó không xa: "Đường Lãng! Đệ..."
Thấy Đường Dạ muốn chạy đi thì Đường Lãng lạnh lùng nói: "Không cần đi đâu, người đã mang đi rồi! Sư huynh đừng trách đệ, đệ đã nói không muốn đối địch với huynh! Đây là cách duy nhất đệ có thể nghĩ ra."
/2168
|