"Anh anh anh... tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào cứng đầu như anh! Không muốn sống nữa đúng không!" Bác sĩ Triệu gấp đến độ giậm chân, thấy người sắp chạy mất cũng chỉ đành bám theo sang phòng bên.
Bởi vì cuộc kiểm tra hôm nay có chút đặc biệt nên Trang gia cũng nhả ra đồng ý cho Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý tới.
Lúc bọn họ nghe tin con trai mình ngất xỉu đúng là bị dọa cho hồn bay phách tán, họ liên tục hỏi thăm xem tình hình thế nào đồng thời lo lắng không yên chờ các chuyên gia đưa ra kết quả kiểm tra của Ninh Tịch.
"Đình Kiêu! Con không sao chứ? Cảnh Lễ nói con bị ngất xỉu là sao! Thằng này, mẹ đã nói biết bao nhiêu lần là phải biết yêu quý cơ thể mình cơ mà! Suốt ngày chỉ biết nói Tiểu Bảo, con như thế này thì làm sao mà làm gương được! Chờ Tiểu Tịch nó tỉnh lại sẽ đau lòng như nào có biết không?"
"Không sao."
"Cái gì mà không sao!" Nhan Như Ý gấp đến độ nước mắt trào ra như mưa, sau đó nhìn về phía phòng bệnh bên cạnh một cái: "Tình huống của Tiểu Tịch thế nào?"
"Bác sĩ nói thế nào?" Lục Sùng Sơn cũng vội hỏi.
Lục Đình Kiêu nhẹ giọng nói: "Chờ kết quả."
Bác sĩ Triệu đứng ở cửa nhìn ai kia vẫn đang thẳng tắp sống lưng đứng đó đợi kết quả mà chỉ biết lắc đầu thở dài, trong mắt ánh lên sự không đành lòng.
Trang Tông Nhân đang khẩn trương đứng cạnh thấy bác sĩ Triệu thở dài thì xoắn tít lông mày lại: "Lão Triệu, đang yên đang lành sao ông thở dài thế? Chẳng lẽ tình trạng của Tiểu Tịch không tốt?"
Bác sĩ Triệu liếc nhìn Trang Tông Nhân một cái, cũng không giấu diếm gì mà nói thẳng: "Không lạc quan cho lắm."
Trang Tông Nhân nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống.
Một lát sau, một đám chuyên gia làm xong đủ loại kiểm tra cẩn thận lại tiếp tục mở một buổi họp nhỏ thảo luận rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng, chỉ nín thở đưa mắt nhìn các bác sĩ đưa ra kết quả.
Vị bác sĩ dẫn đầu có chút ngưng trọng nói: "Trong khoảng thời gian này, tình huống của bệnh nhân... không có gì thay đổi... kết quả chuẩn đoán của chúng tôi, vẫn giống như lần trước."
Cái gì?
Chờ tới tận bây giờ mà kết quả vẫn giống y như lần trước, Tiểu Tịch không có chút chuyển biến nào sao?
Trang Tông Nhân cẩn thận ôm Tiểu Bảo vào lòng, vốn dĩ hôm nay ông không muốn để Tiểu Bảo lại đây đâu nhưng thằng bé con này lại thừa hưởng cái tính cố chấp y hệt cha mình, khuyên bảo kiểu gì cũng không được.
Trang Tông Nhân sốt ruột hỏi: "Tiểu Tịch có khả năng tỉnh lại không?"
Bác sĩ dẫn đầu có chút khó xử, ông ta cố gắng dùng giọng uyển chuyển nhất nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, trong ba tháng đầu là khoảng thời gian bệnh nhân dễ tỉnh lại nhất, qua ba tháng mà nói... thì khả năng là... cực nhỏ... có khả năng cơ thể của bệnh nhân cũng sẽ dần dần thoái hóa..."
Nghe xong kết quả chuẩn đoán, bầu không khí lập tức trầm xuống. Dường như tất cả mọi người đều rơi vào hầm băng, bị rơi tự do từ đám mây hy vọng xuống vực sâu không đáy.
Lục Đình Kiêu đứng đó vẫn không nói một lời, đối diện với kết quả này anh vẫn chẳng có chút biểu cảm gì thay đổi ở trên mặt.
Khoảng thời gian này anh lật biết bao sách y học cùng tài liệu có liên quan, gần như cũng được coi là nửa chuyên gia.
Kết quả thế này cũng đã sớm nằm trong dự đoán.
Anh đã sớm biết.
Chẳng qua là vẫn muốn đích thân nghe được kết quả.
Cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ vừa mới chạy về nghe được bác sĩ nói như vậy, ngay sau đó anh liền thấy được bộ dạng trống rỗng lạnh như băng của anh trai mình, khuôn mặt đẹp nhưng chẳng có chút sức sống, cứ như thể mọi sự sống đã bị hút đi sạch chỉ để lại một cái xác không hồn.
Trái tim Lục Cảnh Lễ đau nhói một cái, ngón tay anh ta siết chặt lấy món đồ lạnh lẽo rồi hít sâu một hơi nhanh chóng đi tới kéo Lục Đình Kiêu còn đang ngẩn người qua một gốc cây cách đó không xa rồi nhét một cây bút ghi âm vào tay anh mình: "Anh Hai! Anh nghe cái này đi! Bây giờ, ngay lập tức nghe nó!!!"
Bởi vì cuộc kiểm tra hôm nay có chút đặc biệt nên Trang gia cũng nhả ra đồng ý cho Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý tới.
Lúc bọn họ nghe tin con trai mình ngất xỉu đúng là bị dọa cho hồn bay phách tán, họ liên tục hỏi thăm xem tình hình thế nào đồng thời lo lắng không yên chờ các chuyên gia đưa ra kết quả kiểm tra của Ninh Tịch.
"Đình Kiêu! Con không sao chứ? Cảnh Lễ nói con bị ngất xỉu là sao! Thằng này, mẹ đã nói biết bao nhiêu lần là phải biết yêu quý cơ thể mình cơ mà! Suốt ngày chỉ biết nói Tiểu Bảo, con như thế này thì làm sao mà làm gương được! Chờ Tiểu Tịch nó tỉnh lại sẽ đau lòng như nào có biết không?"
"Không sao."
"Cái gì mà không sao!" Nhan Như Ý gấp đến độ nước mắt trào ra như mưa, sau đó nhìn về phía phòng bệnh bên cạnh một cái: "Tình huống của Tiểu Tịch thế nào?"
"Bác sĩ nói thế nào?" Lục Sùng Sơn cũng vội hỏi.
Lục Đình Kiêu nhẹ giọng nói: "Chờ kết quả."
Bác sĩ Triệu đứng ở cửa nhìn ai kia vẫn đang thẳng tắp sống lưng đứng đó đợi kết quả mà chỉ biết lắc đầu thở dài, trong mắt ánh lên sự không đành lòng.
Trang Tông Nhân đang khẩn trương đứng cạnh thấy bác sĩ Triệu thở dài thì xoắn tít lông mày lại: "Lão Triệu, đang yên đang lành sao ông thở dài thế? Chẳng lẽ tình trạng của Tiểu Tịch không tốt?"
Bác sĩ Triệu liếc nhìn Trang Tông Nhân một cái, cũng không giấu diếm gì mà nói thẳng: "Không lạc quan cho lắm."
Trang Tông Nhân nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống.
Một lát sau, một đám chuyên gia làm xong đủ loại kiểm tra cẩn thận lại tiếp tục mở một buổi họp nhỏ thảo luận rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng, chỉ nín thở đưa mắt nhìn các bác sĩ đưa ra kết quả.
Vị bác sĩ dẫn đầu có chút ngưng trọng nói: "Trong khoảng thời gian này, tình huống của bệnh nhân... không có gì thay đổi... kết quả chuẩn đoán của chúng tôi, vẫn giống như lần trước."
Cái gì?
Chờ tới tận bây giờ mà kết quả vẫn giống y như lần trước, Tiểu Tịch không có chút chuyển biến nào sao?
Trang Tông Nhân cẩn thận ôm Tiểu Bảo vào lòng, vốn dĩ hôm nay ông không muốn để Tiểu Bảo lại đây đâu nhưng thằng bé con này lại thừa hưởng cái tính cố chấp y hệt cha mình, khuyên bảo kiểu gì cũng không được.
Trang Tông Nhân sốt ruột hỏi: "Tiểu Tịch có khả năng tỉnh lại không?"
Bác sĩ dẫn đầu có chút khó xử, ông ta cố gắng dùng giọng uyển chuyển nhất nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, trong ba tháng đầu là khoảng thời gian bệnh nhân dễ tỉnh lại nhất, qua ba tháng mà nói... thì khả năng là... cực nhỏ... có khả năng cơ thể của bệnh nhân cũng sẽ dần dần thoái hóa..."
Nghe xong kết quả chuẩn đoán, bầu không khí lập tức trầm xuống. Dường như tất cả mọi người đều rơi vào hầm băng, bị rơi tự do từ đám mây hy vọng xuống vực sâu không đáy.
Lục Đình Kiêu đứng đó vẫn không nói một lời, đối diện với kết quả này anh vẫn chẳng có chút biểu cảm gì thay đổi ở trên mặt.
Khoảng thời gian này anh lật biết bao sách y học cùng tài liệu có liên quan, gần như cũng được coi là nửa chuyên gia.
Kết quả thế này cũng đã sớm nằm trong dự đoán.
Anh đã sớm biết.
Chẳng qua là vẫn muốn đích thân nghe được kết quả.
Cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ vừa mới chạy về nghe được bác sĩ nói như vậy, ngay sau đó anh liền thấy được bộ dạng trống rỗng lạnh như băng của anh trai mình, khuôn mặt đẹp nhưng chẳng có chút sức sống, cứ như thể mọi sự sống đã bị hút đi sạch chỉ để lại một cái xác không hồn.
Trái tim Lục Cảnh Lễ đau nhói một cái, ngón tay anh ta siết chặt lấy món đồ lạnh lẽo rồi hít sâu một hơi nhanh chóng đi tới kéo Lục Đình Kiêu còn đang ngẩn người qua một gốc cây cách đó không xa rồi nhét một cây bút ghi âm vào tay anh mình: "Anh Hai! Anh nghe cái này đi! Bây giờ, ngay lập tức nghe nó!!!"
/2168
|