Một lúc lâu sau.
Annie kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần cuối cùng mới rút tay lại, mìm cười nói ra kết quả chẩn đoán giống các vị chuyên gia: "Mạch của anh Tịch ngoại trừ hơi chậm và yếu ra thì những thứ khác hoàn toàn bình thường, bây giờ các cơ quan của cơ thể có khả năng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại trạng thái bình thường, nhưng điều đó chỉ là vấn đề thời gian. Nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, hoàn toàn có thể khôi phục lại như trước kia!"
Mãi cho đến lúc này, sợi dây thần kinh cuối cùng vẫn luôn căng lên trong đầu Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Cô gái của anh…
Thực sự đã trở về bên cạnh anh rồi…
Ngay sau đó, Lục Đình Kiêu vươn tay ra mạnh mẽ ôm siết lấy cô gái của mình vào lòng.
Lục Cảnh Lễ đưa mắt liếc nhìn những người khác, tất cả mọi người lập tức lặng lẽ rời khỏi phòng này.
Thoáng cái trong căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ninh Tịch cũng vòng tay ôm eo anh, vòng eo gầy hẳn một vòng, giọng cô tràn đầy vẻ đau lòng: "Anh yêu, anh còn buồn ngủ không? Nếu không thì anh ngủ thêm một lát đi?"
Người đàn ông lặng im chăm chú nhìn cô: "Anh không buồn ngủ."
Từ sau khi tỉnh táo lại đến giờ, ánh mắt của anh chưa rời khỏi cô gái trong ngực mình lấy một giây một phút, anh không nỡ, không muốn bỏ qua một chữ nào của cô, một biểu cảm nào của cô, thậm chí đến một nhịp thở của cô…
"Sau này anh đừng uống nhiều rượu như thế nữa."
"Được."
"Còn phải ăn cơm đàng hoàng, tên ngốc nhà anh bảo anh còn bị thủng dạ dày mấy lần rồi." Ninh Tịch nhíu mày nói.
"Được."
"Còn cả thuốc lá cũng phải cai nữa."
"Được."
"Còn nữa…"
Ninh Tịch vốn dĩ có một bụng đầy những thứ muốn nói sau cùng tất cả lại biến thành một câu, cô mỉm cười nói với anh: "Thôi, dù sao thì sau này em cũng luôn ở bên cạnh anh mà."
"Được." Người đàn ông mãnh mẽ siết chặt cô gái của mình vào lòng, anh vùi đầu mình thật sâu vào cổ cô.
Ninh Tịch cảm thấy bên vài mình ấm nóng, ướt đẫm nước mắt của anh, trái tim cô quặn đau như thể bị ai đó bóp chặt: "Em xin lỗi, đã để anh phải lo lắng."
Cô khó lòng mà tưởng tượng nổi, anh đã làm thế nào để vượt qua cả một năm trời dài đằng đẵng chỉ ôm nỗi chờ đợi trong vô vọng…
Lục Đình Kiêu lo cho sức khỏe của Ninh Tịch, chẳng mấy chốc anh liền cẩn thận đỡ cô ngồi xuống giường: "Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Cảnh Lễ đã nói cho em nghe chưa?"
Ninh Tịch gật gật: "Đại khái em cũng đã biết nhưng mà em chưa hỏi kỹ, chỉ biết là lúc đó trong giới giải trí em đang rất nổi tiếng?"
Lục Đình Kiêu: "Không ai có thể tỏa sáng được như em."
Ninh Tịch nghe thế liền ngẩn ra, ngọn lửa trong trái tim cô thoáng cái bị một câu của Lục Đình Kiêu khơi dậy: "Anh yêu, miệng anh ngọt quá đi mất!"
"Mẹ" có đạt giải không anh?" Ninh Tịch hỏi.
"Có, giải nữ chính xuất sắc nhất của Kim Lộc, nữ chính xuất sắc nhất của Kim Loan, còn có cả giải ảnh hậu Kim Tông thứ thứ hai nữa. Giải thưởng phim điện ảnh Hoa ngữ xuất sắc nhất của tại Lorraine, dành vai nữ chính xuất sắc nhất…" Lục Đình Kiêu kể chi tiết tất cả giải thưởng và vinh dự Ninh Tịch có được.
Ninh Tịch nghe xong hết liền có cảm giác không thật, như thể cô đang nghe chuyện của người khác vậy, cô ho khẽ một cái: "Tóm lại là không phụ kỳ vọng và sự tin tưởng của đạo diễn Giang."
"Cửu Tiêu cũng giành giải phim truyền hình xuất sắc nhất cùng kịch bản tốt nhất, phá vỡ kỷ lục thứ 37, khiến em trở thành nghệ sỹ nữ hàng đầu quốc dân." Lục Đình Kiêu tiếp tục nói tiếp.
Một bộ phim mang lại cho cô lượng người ủng hộ nhiều đến đáng sợ, một bộ phim khiến cô liên tiếp giật giải thưởng, trực tiếp đẩy cô lên vị trí cao nhất trong giới giải trí.
Nhưng mà bây giờ…
Lục Đình Kiêu không bỏ qua vẻ ủ ê thoáng hiện lên trong đáy mắt cô: "Rút lui ở ẩn vẫn có thể tái xuất được mà."
Ninh Tịch ngẩn ngơ nhìn người đàn ông cho dù thế nào vẫn luôn đứng đằng sau ủng hộ cô.
Như cơn gió mát vượt qua mây mù nơi đỉnh núi thổi lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, vẻ mặt của cô gái hiện lên nụ cười khẽ thản nhiên như gió thoảng mây trôi: "Không sao, rút lui thì rút lui, bắt đầu từ năm 18 tuổi em chưa bao giờ dừng bước, bây giờ những thứ nên đạt được em đã có được toàn bộ rồi, cũng không còn gì nuối tiếc nữa. Hơn nữa giờ em có một thứ còn quan trọng hơn cả ước mơ của em."
Annie kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần cuối cùng mới rút tay lại, mìm cười nói ra kết quả chẩn đoán giống các vị chuyên gia: "Mạch của anh Tịch ngoại trừ hơi chậm và yếu ra thì những thứ khác hoàn toàn bình thường, bây giờ các cơ quan của cơ thể có khả năng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại trạng thái bình thường, nhưng điều đó chỉ là vấn đề thời gian. Nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, hoàn toàn có thể khôi phục lại như trước kia!"
Mãi cho đến lúc này, sợi dây thần kinh cuối cùng vẫn luôn căng lên trong đầu Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Cô gái của anh…
Thực sự đã trở về bên cạnh anh rồi…
Ngay sau đó, Lục Đình Kiêu vươn tay ra mạnh mẽ ôm siết lấy cô gái của mình vào lòng.
Lục Cảnh Lễ đưa mắt liếc nhìn những người khác, tất cả mọi người lập tức lặng lẽ rời khỏi phòng này.
Thoáng cái trong căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ninh Tịch cũng vòng tay ôm eo anh, vòng eo gầy hẳn một vòng, giọng cô tràn đầy vẻ đau lòng: "Anh yêu, anh còn buồn ngủ không? Nếu không thì anh ngủ thêm một lát đi?"
Người đàn ông lặng im chăm chú nhìn cô: "Anh không buồn ngủ."
Từ sau khi tỉnh táo lại đến giờ, ánh mắt của anh chưa rời khỏi cô gái trong ngực mình lấy một giây một phút, anh không nỡ, không muốn bỏ qua một chữ nào của cô, một biểu cảm nào của cô, thậm chí đến một nhịp thở của cô…
"Sau này anh đừng uống nhiều rượu như thế nữa."
"Được."
"Còn phải ăn cơm đàng hoàng, tên ngốc nhà anh bảo anh còn bị thủng dạ dày mấy lần rồi." Ninh Tịch nhíu mày nói.
"Được."
"Còn cả thuốc lá cũng phải cai nữa."
"Được."
"Còn nữa…"
Ninh Tịch vốn dĩ có một bụng đầy những thứ muốn nói sau cùng tất cả lại biến thành một câu, cô mỉm cười nói với anh: "Thôi, dù sao thì sau này em cũng luôn ở bên cạnh anh mà."
"Được." Người đàn ông mãnh mẽ siết chặt cô gái của mình vào lòng, anh vùi đầu mình thật sâu vào cổ cô.
Ninh Tịch cảm thấy bên vài mình ấm nóng, ướt đẫm nước mắt của anh, trái tim cô quặn đau như thể bị ai đó bóp chặt: "Em xin lỗi, đã để anh phải lo lắng."
Cô khó lòng mà tưởng tượng nổi, anh đã làm thế nào để vượt qua cả một năm trời dài đằng đẵng chỉ ôm nỗi chờ đợi trong vô vọng…
Lục Đình Kiêu lo cho sức khỏe của Ninh Tịch, chẳng mấy chốc anh liền cẩn thận đỡ cô ngồi xuống giường: "Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Cảnh Lễ đã nói cho em nghe chưa?"
Ninh Tịch gật gật: "Đại khái em cũng đã biết nhưng mà em chưa hỏi kỹ, chỉ biết là lúc đó trong giới giải trí em đang rất nổi tiếng?"
Lục Đình Kiêu: "Không ai có thể tỏa sáng được như em."
Ninh Tịch nghe thế liền ngẩn ra, ngọn lửa trong trái tim cô thoáng cái bị một câu của Lục Đình Kiêu khơi dậy: "Anh yêu, miệng anh ngọt quá đi mất!"
"Mẹ" có đạt giải không anh?" Ninh Tịch hỏi.
"Có, giải nữ chính xuất sắc nhất của Kim Lộc, nữ chính xuất sắc nhất của Kim Loan, còn có cả giải ảnh hậu Kim Tông thứ thứ hai nữa. Giải thưởng phim điện ảnh Hoa ngữ xuất sắc nhất của tại Lorraine, dành vai nữ chính xuất sắc nhất…" Lục Đình Kiêu kể chi tiết tất cả giải thưởng và vinh dự Ninh Tịch có được.
Ninh Tịch nghe xong hết liền có cảm giác không thật, như thể cô đang nghe chuyện của người khác vậy, cô ho khẽ một cái: "Tóm lại là không phụ kỳ vọng và sự tin tưởng của đạo diễn Giang."
"Cửu Tiêu cũng giành giải phim truyền hình xuất sắc nhất cùng kịch bản tốt nhất, phá vỡ kỷ lục thứ 37, khiến em trở thành nghệ sỹ nữ hàng đầu quốc dân." Lục Đình Kiêu tiếp tục nói tiếp.
Một bộ phim mang lại cho cô lượng người ủng hộ nhiều đến đáng sợ, một bộ phim khiến cô liên tiếp giật giải thưởng, trực tiếp đẩy cô lên vị trí cao nhất trong giới giải trí.
Nhưng mà bây giờ…
Lục Đình Kiêu không bỏ qua vẻ ủ ê thoáng hiện lên trong đáy mắt cô: "Rút lui ở ẩn vẫn có thể tái xuất được mà."
Ninh Tịch ngẩn ngơ nhìn người đàn ông cho dù thế nào vẫn luôn đứng đằng sau ủng hộ cô.
Như cơn gió mát vượt qua mây mù nơi đỉnh núi thổi lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, vẻ mặt của cô gái hiện lên nụ cười khẽ thản nhiên như gió thoảng mây trôi: "Không sao, rút lui thì rút lui, bắt đầu từ năm 18 tuổi em chưa bao giờ dừng bước, bây giờ những thứ nên đạt được em đã có được toàn bộ rồi, cũng không còn gì nuối tiếc nữa. Hơn nữa giờ em có một thứ còn quan trọng hơn cả ước mơ của em."
/2168
|