Mà hơn nữa đây còn là YLD, là một thương hiệu đại diện có cùng đẳng cấp với SS, nếu được làm người mẫu đại diện cho thương hiệu này, mọi tài nguyên của cô và hình ảnh của cô ta sau này đều sẽ có giá trị hơn.
Vốn tưởng sau khi tới Tinh Huy, nước lên thì thuyền lên, nào ngờ vừa mới rời khỏi Từ Thao cô ta đã mất một hợp đồng quan trọng như vậy...
Cô ta đã đánh giá quá thấp con người Từ Thao rồi!
Chết tiệt! Anh ta thật sự, thật sự muốn hủy hoại cô ta!
Người bảo trợ lí tát anh ta trước mặt mọi người, sỉ nhục anh ta là Doãn Ưu Ưu chứ đâu phải cô ta, cô ta chỉ gió chiều nào theo chiều đó, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn bảo vệ bản thân mà thôi. Anh ta dựa vào cái gì mà muốn chống đối với cô ta? Dựa vào cái gì mà muốn cướp mất thứ khó khăn lắm cô ta mới có được?
Không có hợp đồng này, một người không thân phận, không có chống lưng, lại giữa đường đi ăn máng khác như cô ta thì làm sao mà cạnh tranh được cái chỗ khốc liệt như Tinh Huy…
...
Trước tòa nhà công ty YLD.
Từ Thao cẩn thận mở cửa đỡ Ninh Tịch lên xe, đang định ngồi vào ghế lái thì phía sau bỗng truyền tới tiếng quát tháo.
Lưu Hiểu Nhu một thân một mình đùng đùng đuổi theo, vừa thấy Từ Thao cô ta đã bắt đầu chửi bới ầm lên: "Từ Thao! Anh quá quắt nó vừa thôi!"
Từ Thao khẽ nhíu mày dừng lại: "Hả? Quá quắt? Lưu đại minh tinh, không biết tôi quá quắt chỗ nào vậy?"
Lưu Hiểu Nhu mắt đầy lửa giận: "Rõ ràng anh biết hợp đồng đại diện này quan trọng thế nào đối với tôi!"
Từ Thao cười lạnh: "Hơ, tất nhiên là tôi biết."
Nếu như anh ta không biết thì sao có thể liều mạng mà tranh cướp về cho cô ta được?
Lưu Hiểu Nhu bắt đầu the thé lên trào phúng nói: "Từ Thao, anh đừng có tỏ ra đã làm nhiều việc cho tôi, tôi có được hôm nay hoàn toàn là dựa vào năng lực của bản thân. Nếu như tôi ở Tinh Huy chứ không phải là Thịnh Thế thì sớm đã nổi tiếng lâu rồi, chỉ vì tôi ở chung với loại ăn hại như anh nên mới cứ thụt lùi mãi, anh hoàn toàn không xứng làm quản lí của tôi!"
Từ Thao không nói gì cả, những lời này của Lưu Hiểu Nhu anh ta đã sớm nghe đến nhàm cả tai rồi.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn bỗng đẩy cửa chiếc xe đen vẫn luôn im lìm kia ra.
Một cô gái chậm rãi bước xuống, cô nhìn cô gái đang căm phẫn sôi sục trước xe nói: "Với tư chất của cô, nếu ở Tinh Huy thì cả đời này cũng sẽ chẳng có ngày mà ngóc đầu lên được. Ở Thịnh Thế, nếu không nhờ có anh Thao thì cả đời này cô cũng chỉ có thể là kẻ chuyên đi đóng vai quần chúng mà thôi. Không xứng, cô nói không sai, nhưng mà là cô không xứng có được một quản lí như Từ Thao."
Lưu Hiểu Nhu trợn tròn mắt nhìn cô gái vừa bước ra khỏi xe, cả người cô ta run lên như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ: "Tiền bối Ninh... Ninh Tịch..."
Chuyện... chuyện này sao có thể...
Nghệ sĩ mới mà Từ Thao dẫn dắt... lại... lại là Ninh Tịch sao...
"Bỏ đi, Ninh Tịch, không có gì để nói với cô ta đâu." Thấy Ninh Tịch đứng ra che chở cho mình, Từ Thao có chút bất ngờ và cũng thật ấm lòng.
"Sau này cô sẽ có rất nhiều cơ hội để biết thứ mà cô đã mất đi khi phản bội lại công ty là gì." Ninh Tịch nói xong câu này liền quay trở lại xe.
Lưu Hiểu Nhu ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đi ngày một xa, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được...
Câu nói "cô không xứng có một quản lí như Từ Thao" như đè nặng lên người cô ta...
Ninh Tịch trở lại rồi... và lại chọn Từ Thao làm quản lí cho cô ấy?
Chỉ riêng sự thật này thôi cũng đủ để cô ta phát hoảng rồi...
Cảm giác này giống như thứ đồ mà cô ta khinh thường đem vứt đi thì được người ta nhặt lên, nói đó là bảo vật vô cùng quý giá, chẳng qua là do chính cô ta có mắt không tròng nên không hề nhận ra điều đó mà thôi…
Vốn tưởng sau khi tới Tinh Huy, nước lên thì thuyền lên, nào ngờ vừa mới rời khỏi Từ Thao cô ta đã mất một hợp đồng quan trọng như vậy...
Cô ta đã đánh giá quá thấp con người Từ Thao rồi!
Chết tiệt! Anh ta thật sự, thật sự muốn hủy hoại cô ta!
Người bảo trợ lí tát anh ta trước mặt mọi người, sỉ nhục anh ta là Doãn Ưu Ưu chứ đâu phải cô ta, cô ta chỉ gió chiều nào theo chiều đó, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn bảo vệ bản thân mà thôi. Anh ta dựa vào cái gì mà muốn chống đối với cô ta? Dựa vào cái gì mà muốn cướp mất thứ khó khăn lắm cô ta mới có được?
Không có hợp đồng này, một người không thân phận, không có chống lưng, lại giữa đường đi ăn máng khác như cô ta thì làm sao mà cạnh tranh được cái chỗ khốc liệt như Tinh Huy…
...
Trước tòa nhà công ty YLD.
Từ Thao cẩn thận mở cửa đỡ Ninh Tịch lên xe, đang định ngồi vào ghế lái thì phía sau bỗng truyền tới tiếng quát tháo.
Lưu Hiểu Nhu một thân một mình đùng đùng đuổi theo, vừa thấy Từ Thao cô ta đã bắt đầu chửi bới ầm lên: "Từ Thao! Anh quá quắt nó vừa thôi!"
Từ Thao khẽ nhíu mày dừng lại: "Hả? Quá quắt? Lưu đại minh tinh, không biết tôi quá quắt chỗ nào vậy?"
Lưu Hiểu Nhu mắt đầy lửa giận: "Rõ ràng anh biết hợp đồng đại diện này quan trọng thế nào đối với tôi!"
Từ Thao cười lạnh: "Hơ, tất nhiên là tôi biết."
Nếu như anh ta không biết thì sao có thể liều mạng mà tranh cướp về cho cô ta được?
Lưu Hiểu Nhu bắt đầu the thé lên trào phúng nói: "Từ Thao, anh đừng có tỏ ra đã làm nhiều việc cho tôi, tôi có được hôm nay hoàn toàn là dựa vào năng lực của bản thân. Nếu như tôi ở Tinh Huy chứ không phải là Thịnh Thế thì sớm đã nổi tiếng lâu rồi, chỉ vì tôi ở chung với loại ăn hại như anh nên mới cứ thụt lùi mãi, anh hoàn toàn không xứng làm quản lí của tôi!"
Từ Thao không nói gì cả, những lời này của Lưu Hiểu Nhu anh ta đã sớm nghe đến nhàm cả tai rồi.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn bỗng đẩy cửa chiếc xe đen vẫn luôn im lìm kia ra.
Một cô gái chậm rãi bước xuống, cô nhìn cô gái đang căm phẫn sôi sục trước xe nói: "Với tư chất của cô, nếu ở Tinh Huy thì cả đời này cũng sẽ chẳng có ngày mà ngóc đầu lên được. Ở Thịnh Thế, nếu không nhờ có anh Thao thì cả đời này cô cũng chỉ có thể là kẻ chuyên đi đóng vai quần chúng mà thôi. Không xứng, cô nói không sai, nhưng mà là cô không xứng có được một quản lí như Từ Thao."
Lưu Hiểu Nhu trợn tròn mắt nhìn cô gái vừa bước ra khỏi xe, cả người cô ta run lên như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ: "Tiền bối Ninh... Ninh Tịch..."
Chuyện... chuyện này sao có thể...
Nghệ sĩ mới mà Từ Thao dẫn dắt... lại... lại là Ninh Tịch sao...
"Bỏ đi, Ninh Tịch, không có gì để nói với cô ta đâu." Thấy Ninh Tịch đứng ra che chở cho mình, Từ Thao có chút bất ngờ và cũng thật ấm lòng.
"Sau này cô sẽ có rất nhiều cơ hội để biết thứ mà cô đã mất đi khi phản bội lại công ty là gì." Ninh Tịch nói xong câu này liền quay trở lại xe.
Lưu Hiểu Nhu ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đi ngày một xa, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được...
Câu nói "cô không xứng có một quản lí như Từ Thao" như đè nặng lên người cô ta...
Ninh Tịch trở lại rồi... và lại chọn Từ Thao làm quản lí cho cô ấy?
Chỉ riêng sự thật này thôi cũng đủ để cô ta phát hoảng rồi...
Cảm giác này giống như thứ đồ mà cô ta khinh thường đem vứt đi thì được người ta nhặt lên, nói đó là bảo vật vô cùng quý giá, chẳng qua là do chính cô ta có mắt không tròng nên không hề nhận ra điều đó mà thôi…
/2168
|