Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 1940: Có đẹp trai nữa cũng không đẹp bằng em
/2168
|
Giọng Lục Đình Kiêu có chút căng thẳng, anh đè nén giọng mình xuống: "Để lần sau, hôm nay muộn quá rồi, em nghỉ ngơi đi."
"..."
Ninh Tịch không biết nên nói gì nữa, hóa ra nửa đêm nửa hôm anh đưa cô đi xa như vậy, thật sự chỉ đơn thuần là muốn gây bất ngờ cho cô thôi sao?
Ninh Tịch đảo mắt rồi kéo tay Lục Đình Kiêu đi vào căn nhà trong rừng trúc phía đối diện: "Ôi, được rồi! Đi nghỉ thôi, đi nghỉ thôi! Bọn mình cùng nghỉ với nhau! Anh lái xe lâu như thế chắc cũng mệt lắm rồi!"
Hừ hừ, đợi lên giường rồi còn sợ không ăn được vào miệng nữa sao? Ực... Sao tự dưng cô lại cảm thấy bản thân như đang cám dỗ chú thỏ trắng thuần khiết thế nhỉ?
Sau khi hai người vào nhà, Ninh Tịch lại tròn mắt cảm thán thêm lần nữa.
Nóc phòng ngủ được lắp kính trong suốt, nằm trên giường có thể trông thấy cả bầu trời đầy sao bên ngoài, ngoài cửa sổ có thể nghe được tiếng gió xào xạc, chiếc giường lớn hình tổ chim với đệm trắng mềm mại cứ như là mây vậy...
Nhưng tất cả những điều đẹp đẽ này đều không so được với người bên cạnh cô.
Lục Đình Kiêu đứng trước giường, đang cởi từng cúc áo.
Ninh Tịch chống chằm say mê nhìn.
Quả nhiên không có so sánh sẽ chẳng có đau thương! Cô thì tính là cái gì chứ? Nếu để đám người kia trông thấy dáng vẻ cởi cúc áo của Đại ma vương, thế chẳng phải sẽ điên hết cả sao?
Còn nữa, nếu để họ biết No.1 và No.2 của đội "Ông chồng quốc dân" thật ra sớm đã ăn nhau rồi…
Lục Đình Kiêu vừa thay đồ xong thì thấy Ninh Tịch đã nằm sẵn trên giường chờ anh.
Thấy anh quay lại, cô còn vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của mình sang bên cạnh, trưng ra vẻ mặt "mọi người mau ngoan ngoãn đi ngủ thôi nào". Nhưng mà, ánh sáng trong đáy mắt đã hoàn toàn bán đứng cô mất rồi…
Trong mắt Lục Đình Kiêu tràn ngập ý cười, anh cúi xuống dùng ngón tay khẽ vuốt cằm cô: "Không mệt à?"
Ninh Tịch lắc đầu như trống bỏi: "Xin anh đấy, anh quyến rũ em như thế, em có mệt như chó cũng phải hồi máu sống lại thôi!"
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh có quyến rũ cô sao?
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cô: "Anh lớn tuổi hơn em, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ không còn sức hấp dẫn với em nữa."
Cái gì cơ! Không ngờ Đại ma vương mà cũng có lúc không có cảm giác an toàn thế này!
Ninh Tịch nhướng nhướng mày: "Thế thì sao nào? Trai đẹp hay Tiểu thịt tươi trong làng giải trí đầy rẫy ra đấy! Nhưng đẹp trai thì có mài ra mà ăn được không? Dù họ có đẹp mấy, đẹp trai nữa thì cũng chẳng đẹp được bằng em!"
Cô chính là No.1 được mọi người chứng nhận đó nha?
Lục Đình Kiêu: "..."
Lí do này...
Phụ nữ bình thường sẽ an ủi nói rằng em cũng có ngày già đi, nhưng câu "dù có đẹp trai nữa cũng không đẹp bằng em" của Ninh Tịch đúng là không ai có thể phản bác lại được.
Lục Đình Kiêu chính là yêu muốn chết cái dáng vẻ phách lối này của cô...
"Ừm, vợ nói phải, rất có lí."
Lục Đình Kiêu khẽ cười rồi cúi xuống, ngón tay thon dài đặt lên cổ áo cô.
Bộ đồ này của cô được thiết kế một hàng mười chiếc cúc, hơn nữa cúc nào cũng rất nhỏ, rất khó cởi.
Lục Đình Kiêu vừa hôn lên trán, mũi, môi, rồi dọc xuống xương quai xanh, từng tấc da của cô vừa từ từ cởi dần từng chiếc cúc, ngón tay thỉnh thoảng như có điện, chạm vào khiến Ninh Tịch trở nên tê dại...
Từ tốn đến dằn vặt.
Lần đầu tiên mang đến cho cô quá nhiều đau khổ, lần thứ hai lại quá vội vàng hấp tấp, nhưng lần này, anh muốn dành cho cô sự trải nghiệm tuyệt vời nhất.
Cho dù là chuyện không phải là sở trường của anh, nhưng chỉ cần anh muốn thì cũng có thể làm đến mức tốt nhất.
Tựa như đêm nay chẳng hạn.
…
"..."
Ninh Tịch không biết nên nói gì nữa, hóa ra nửa đêm nửa hôm anh đưa cô đi xa như vậy, thật sự chỉ đơn thuần là muốn gây bất ngờ cho cô thôi sao?
Ninh Tịch đảo mắt rồi kéo tay Lục Đình Kiêu đi vào căn nhà trong rừng trúc phía đối diện: "Ôi, được rồi! Đi nghỉ thôi, đi nghỉ thôi! Bọn mình cùng nghỉ với nhau! Anh lái xe lâu như thế chắc cũng mệt lắm rồi!"
Hừ hừ, đợi lên giường rồi còn sợ không ăn được vào miệng nữa sao? Ực... Sao tự dưng cô lại cảm thấy bản thân như đang cám dỗ chú thỏ trắng thuần khiết thế nhỉ?
Sau khi hai người vào nhà, Ninh Tịch lại tròn mắt cảm thán thêm lần nữa.
Nóc phòng ngủ được lắp kính trong suốt, nằm trên giường có thể trông thấy cả bầu trời đầy sao bên ngoài, ngoài cửa sổ có thể nghe được tiếng gió xào xạc, chiếc giường lớn hình tổ chim với đệm trắng mềm mại cứ như là mây vậy...
Nhưng tất cả những điều đẹp đẽ này đều không so được với người bên cạnh cô.
Lục Đình Kiêu đứng trước giường, đang cởi từng cúc áo.
Ninh Tịch chống chằm say mê nhìn.
Quả nhiên không có so sánh sẽ chẳng có đau thương! Cô thì tính là cái gì chứ? Nếu để đám người kia trông thấy dáng vẻ cởi cúc áo của Đại ma vương, thế chẳng phải sẽ điên hết cả sao?
Còn nữa, nếu để họ biết No.1 và No.2 của đội "Ông chồng quốc dân" thật ra sớm đã ăn nhau rồi…
Lục Đình Kiêu vừa thay đồ xong thì thấy Ninh Tịch đã nằm sẵn trên giường chờ anh.
Thấy anh quay lại, cô còn vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của mình sang bên cạnh, trưng ra vẻ mặt "mọi người mau ngoan ngoãn đi ngủ thôi nào". Nhưng mà, ánh sáng trong đáy mắt đã hoàn toàn bán đứng cô mất rồi…
Trong mắt Lục Đình Kiêu tràn ngập ý cười, anh cúi xuống dùng ngón tay khẽ vuốt cằm cô: "Không mệt à?"
Ninh Tịch lắc đầu như trống bỏi: "Xin anh đấy, anh quyến rũ em như thế, em có mệt như chó cũng phải hồi máu sống lại thôi!"
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì dở khóc dở cười, anh có quyến rũ cô sao?
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cô: "Anh lớn tuổi hơn em, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ không còn sức hấp dẫn với em nữa."
Cái gì cơ! Không ngờ Đại ma vương mà cũng có lúc không có cảm giác an toàn thế này!
Ninh Tịch nhướng nhướng mày: "Thế thì sao nào? Trai đẹp hay Tiểu thịt tươi trong làng giải trí đầy rẫy ra đấy! Nhưng đẹp trai thì có mài ra mà ăn được không? Dù họ có đẹp mấy, đẹp trai nữa thì cũng chẳng đẹp được bằng em!"
Cô chính là No.1 được mọi người chứng nhận đó nha?
Lục Đình Kiêu: "..."
Lí do này...
Phụ nữ bình thường sẽ an ủi nói rằng em cũng có ngày già đi, nhưng câu "dù có đẹp trai nữa cũng không đẹp bằng em" của Ninh Tịch đúng là không ai có thể phản bác lại được.
Lục Đình Kiêu chính là yêu muốn chết cái dáng vẻ phách lối này của cô...
"Ừm, vợ nói phải, rất có lí."
Lục Đình Kiêu khẽ cười rồi cúi xuống, ngón tay thon dài đặt lên cổ áo cô.
Bộ đồ này của cô được thiết kế một hàng mười chiếc cúc, hơn nữa cúc nào cũng rất nhỏ, rất khó cởi.
Lục Đình Kiêu vừa hôn lên trán, mũi, môi, rồi dọc xuống xương quai xanh, từng tấc da của cô vừa từ từ cởi dần từng chiếc cúc, ngón tay thỉnh thoảng như có điện, chạm vào khiến Ninh Tịch trở nên tê dại...
Từ tốn đến dằn vặt.
Lần đầu tiên mang đến cho cô quá nhiều đau khổ, lần thứ hai lại quá vội vàng hấp tấp, nhưng lần này, anh muốn dành cho cô sự trải nghiệm tuyệt vời nhất.
Cho dù là chuyện không phải là sở trường của anh, nhưng chỉ cần anh muốn thì cũng có thể làm đến mức tốt nhất.
Tựa như đêm nay chẳng hạn.
…
/2168
|