Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 2045: Sự đảo ngược khiến người ta khiếp sợ
/2168
|
Nhờ vào độ HD của máy quay cho nên chất liệu hoa văn của bộ trang phục, cùng với từng đường kim mũi chỉ của hình thêu hiện lên vô cùng rõ ràng.
Ba chữ "Cung Thượng Trạch" hiện chình ình ngay trước mặt mọi người ở đây và cả những người đang xem trực tiếp ở phía bên kia đại dương.
Tuần lễ thời trang Lorraine luôn có phiên dịch viên túc trực để phiên dịch. Hiện giờ nghe được lời Cung Thượng Trạch nói lại kết hợp với ba chữ ở mặt sau ống tay áo kia thì không ít người trong nghề bắt đầu hỏi những người bạn Trung Quốc của mình.
"Đó là cái gì vậy? Chữ Trung Quốc sao? Nhà thiết kế kia nói đó là tên của cậu ta?"
"Không sai, đó quả thật là chữ Trung Quốc chúng tôi, hơn nữa đó đúng là tên của nhà thiết kế kia!"
"Chúa ơi! Cái này sao có thể!"
...
Người trong giới đều biết, có rất nhiều nhà thiết kế thích lưu lại một dấu ấn của riêng mình trên tác phẩm mà họ ưng ý nhất, có thể là một kí hiệu đặc thù nào đó, cũng có thể là tên của mình hoặc là tên viết tắt.... Nhưng chưa bao giờ nghe nói có người sẽ đề tên của người khác lên tác phẩm của mình.
Lúc này hai tròng mắt của Đới Uy đã trợn lồi lên như nhìn thấy quỷ, gã nhìn chằm chằm ba chữ Cung Thượng Trạch trên màn hình mà tim đập dồn dập, mồ hôi tuôn ra như mưa.
[Ớ, đây là có chuyện gì? Trên tác phẩm của Đới Uy lại có tên của Cung Thượng Trạch là sao?]
[Chẳng lẽ có người động tay động chân?]
[Vừa nãy Cung Thượng Trạch còn cố tình hỏi Đới Uy rằng, những hình thêu trên bộ trang phục này có phải do đích thân anh ta thêu không, lúc đó Đới Uy trả lời là đúng... Chúa ơi! Này... Nghê Thường Vũ Y này chẳng lẽ thật sự do Đới Uy ăn trộm mà có sao?]
[Vậy... nguồn những thiết kế khác của Đới Uy cũng phải xem xét lại rồi!]
...
Nghe tiếng bàn luận của đám đông xung quanh, chân tay của Đới Uy tê dại lạnh lẽo như băng, gã nhìn về phía bà chủ của mình theo bản năng.
Sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc lúc này cũng đã trở nên cực kì khó coi.
Chết tiệt! Sao lại thành ra thế này!!! Cung Thượng Trạch là một thằng ngu, một thằng ngu không hề đề phòng gã cơ mà, làm sao gã có thể ngờ rằng nó sẽ động tay động chân trên tác phẩm chứ! Mà, hơn nữa tại sao gã đã kiểm tra vô số lần những bộ đồ này nhưng vẫn không hề phát hiện ra!!!
Đáng hận nhất là thằng oắt này còn đào sẵn một cái hố cho gã nhảy xuống, để gã nói ngay tại chỗ là những bộ đồ này đều do đích thân gã thêu... Hiện giờ có muốn đổi lời cũng không kịp nữa rồi!
Trong lúc nhất thời, đầu óc Đới Uy dường như muốn nổ tung.
Hội trưởng Hiệp hội Thời trang Lorraine cũng đi lên sân khấu tự mình kiểm tra những bộ đồ kia.
Kết quả chính là, trên mặt trái mỗi ống tay áo của sáu bộ đồ đều có thêu tên của Cung Thượng Trạch.
Hiện trường một mảnh xôn xao, còn những người dân đang coi trực tiếp trong nước cũng trợn tròn cả mắt.
Tình huống gì thế này?
Bộ sưu tập Nghê Thường Vũ Y của Đới Y thế mà lại thêu tên của Cung Thượng Trạch lên từng bộ, đùa cái gì thế?
Trên sân khấu, Acas kiểm tra xong thì dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đới Uy: "Anh Đới, anh có thể giải thích được không?"
Đới Uy giật mình lấy lại tỉnh táo, gã nuốt nuốt nước miếng cố bình tĩnh lại rồi tỏ vẻ cực kì tức giận nói: "Tại sao lại có thể như vậy! Chuyện này là không thể nào! Tại sao tôi có thể thêu tên người khác lên tác phẩm của mình chứ, những hình thêu này hoàn toàn không phải do tôi thêu lên!"
Ba chữ "Cung Thượng Trạch" hiện chình ình ngay trước mặt mọi người ở đây và cả những người đang xem trực tiếp ở phía bên kia đại dương.
Tuần lễ thời trang Lorraine luôn có phiên dịch viên túc trực để phiên dịch. Hiện giờ nghe được lời Cung Thượng Trạch nói lại kết hợp với ba chữ ở mặt sau ống tay áo kia thì không ít người trong nghề bắt đầu hỏi những người bạn Trung Quốc của mình.
"Đó là cái gì vậy? Chữ Trung Quốc sao? Nhà thiết kế kia nói đó là tên của cậu ta?"
"Không sai, đó quả thật là chữ Trung Quốc chúng tôi, hơn nữa đó đúng là tên của nhà thiết kế kia!"
"Chúa ơi! Cái này sao có thể!"
...
Người trong giới đều biết, có rất nhiều nhà thiết kế thích lưu lại một dấu ấn của riêng mình trên tác phẩm mà họ ưng ý nhất, có thể là một kí hiệu đặc thù nào đó, cũng có thể là tên của mình hoặc là tên viết tắt.... Nhưng chưa bao giờ nghe nói có người sẽ đề tên của người khác lên tác phẩm của mình.
Lúc này hai tròng mắt của Đới Uy đã trợn lồi lên như nhìn thấy quỷ, gã nhìn chằm chằm ba chữ Cung Thượng Trạch trên màn hình mà tim đập dồn dập, mồ hôi tuôn ra như mưa.
[Ớ, đây là có chuyện gì? Trên tác phẩm của Đới Uy lại có tên của Cung Thượng Trạch là sao?]
[Chẳng lẽ có người động tay động chân?]
[Vừa nãy Cung Thượng Trạch còn cố tình hỏi Đới Uy rằng, những hình thêu trên bộ trang phục này có phải do đích thân anh ta thêu không, lúc đó Đới Uy trả lời là đúng... Chúa ơi! Này... Nghê Thường Vũ Y này chẳng lẽ thật sự do Đới Uy ăn trộm mà có sao?]
[Vậy... nguồn những thiết kế khác của Đới Uy cũng phải xem xét lại rồi!]
...
Nghe tiếng bàn luận của đám đông xung quanh, chân tay của Đới Uy tê dại lạnh lẽo như băng, gã nhìn về phía bà chủ của mình theo bản năng.
Sắc mặt của Ninh Tuyết Lạc lúc này cũng đã trở nên cực kì khó coi.
Chết tiệt! Sao lại thành ra thế này!!! Cung Thượng Trạch là một thằng ngu, một thằng ngu không hề đề phòng gã cơ mà, làm sao gã có thể ngờ rằng nó sẽ động tay động chân trên tác phẩm chứ! Mà, hơn nữa tại sao gã đã kiểm tra vô số lần những bộ đồ này nhưng vẫn không hề phát hiện ra!!!
Đáng hận nhất là thằng oắt này còn đào sẵn một cái hố cho gã nhảy xuống, để gã nói ngay tại chỗ là những bộ đồ này đều do đích thân gã thêu... Hiện giờ có muốn đổi lời cũng không kịp nữa rồi!
Trong lúc nhất thời, đầu óc Đới Uy dường như muốn nổ tung.
Hội trưởng Hiệp hội Thời trang Lorraine cũng đi lên sân khấu tự mình kiểm tra những bộ đồ kia.
Kết quả chính là, trên mặt trái mỗi ống tay áo của sáu bộ đồ đều có thêu tên của Cung Thượng Trạch.
Hiện trường một mảnh xôn xao, còn những người dân đang coi trực tiếp trong nước cũng trợn tròn cả mắt.
Tình huống gì thế này?
Bộ sưu tập Nghê Thường Vũ Y của Đới Y thế mà lại thêu tên của Cung Thượng Trạch lên từng bộ, đùa cái gì thế?
Trên sân khấu, Acas kiểm tra xong thì dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đới Uy: "Anh Đới, anh có thể giải thích được không?"
Đới Uy giật mình lấy lại tỉnh táo, gã nuốt nuốt nước miếng cố bình tĩnh lại rồi tỏ vẻ cực kì tức giận nói: "Tại sao lại có thể như vậy! Chuyện này là không thể nào! Tại sao tôi có thể thêu tên người khác lên tác phẩm của mình chứ, những hình thêu này hoàn toàn không phải do tôi thêu lên!"
/2168
|