"Đại thần!!!" Thấy ai kia ngồi phịch ở góc tường, Ninh Tịch cũng kinh hãi.
"Nhị sư huynh, huynh có ông nội từ lúc nào thế?" Phong Tiêu Tiêu đứng một bên nghi ngờ nhìn sang, ngay sau đó thì đôi mắt cô nàng sáng rực lên: "Á đù! Nhị sư huynh, sao ông nội của huynh đẹp trai thế?"
Đường Dạ sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông kia thì cả người lập tức bùng nổ sát khí, thần kinh cũng lập tức trở nên căng thẳng.
Ninh Tịch vội vàng chạy tới hòa giải: "Từ từ! Đây là bạn của muội, chính là Đại thần mà trước đây muội nói với mọi người đấy! Đại sư huynh, huynh đừng có dọa người như vậy được không!"
Nói xong, Ninh Tịch có chút câm nín đi đến bên cạnh Hàn Kiêu, cô nhìn cái bộ dạng cực kì giống ăn mày một cách thần kỳ của ai kia: "Đại thần, sao anh tới Los Angeles thế?"
Hàn Kiêu ôm bụng, thoi thóp thở khiến Ninh Tịch còn tưởng người này bị thương rất nặng nên lập tức trở nên khẩn trương: "Đại thần, có phải anh..."
Cơ mà còn chưa kịp dứt lời thì đã nghe được ai kia thều thào: "Đói..."
"..." Ninh Tịch nhất thời đầu đầy hắc tuyến, Đại thần lợi hại thì lợi hại nhưng kỹ năng sinh tồn vẫn là con số không, đúng là không thể hiểu nổi anh ta sống tới ngày hôm nay bằng cách nào.
Nhưng mà xa quê gặp được người quen vẫn khiến tâm tình người ta vui sướng, Ninh Tịch vội vàng nói: "Đại thần, bọn tôi cũng đang định đi ăn cơm đây, anh có muốn đi cùng không?"
"Được!" Hàn Kiêu lập tức xoay người bật dậy: "KFC?"
"Ninh Tịch: "Khụ, không phải..."
Đường Lãng thành khẩn nói: "Ông nội, ông đừng ăn mấy thực phẩm giàu mỡ rác rưởi kia nữa được không, hôm nay chúng ta đi ăn đại tiệc đó!"
Hàn Kiêu hơi nhíu mày: "Không thích."
Đường Lãng tiếp tục khuyên: "Ông nội, cháu đảm bảo sau khi ông nếm thử rồi sẽ thích mà, sau đó cũng chẳng buồn ăn cái KFC rác rưởi kia nữa đâu!"
Hàn Kiêu: "Đánh một trận, ai thắng thì nghe người đó."
Đường Lãng lập tức nghiêng đầu nhìn Ninh Tịch: "Tiểu sư muội, chúng ta đi ăn KFC đi!"
Ninh Tịch: "..."
Phong Tiêu Tiêu: "..."
Đường Dạ: "..."
Được rồi, đúng là bọn họ đánh không lại.
Cuối cùng bữa tiệc lớn mà Đường Lãng mong chờ cứ thế biến thành thực phẩm chiên rán. Bết bát hơn chính là, gần đây chẳng có cửa hàng KFC nào cả, cuối cùng bọn họ đã đến tận cửa nhà hàng định đi rồi lại phải lòng vòng một hồi lâu mới vất vả tìm được một quán KFC ở rất xa.
...
Trong cửa hàng KFC không lớn lắm, năm người đau khổ ngồi quanh một cái bàn nhỏ.
"Đại thần, lần này anh tới Los Angeles có việc gì không?" Ninh Tịch hỏi.
Đại thần nào đó tay trái cầm gà, tay phải cầm một cái hamburger, ăn điên cuồng không thèm quan tâm bất cứ ai xung quanh.
Thấy bữa đại tiệc mỏi mắt mong chờ đột nhiên không cánh mà bay, Đường Lãng thấp giọng dụ dỗ Ninh Tịch, Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu: "Này này, hay là cả bốn người chúng ta cùng lên đi! Không chừng lại thắng được đấy?"
Ninh Tịch vừa ân cần dâng đùi gà lên cho Đại thần vừa lắc đầu như đánh trống bỏi: "Muốn chết thì huynh tự đi mà chết! Đừng có kéo muội theo!"
Phong Tiêu Tiêu lại nhao nhao muốn thử: "Thật sự lợi hại đến thế á, thật muốn thử xem thế nào!"
Ninh Tịch nghiêm túc nhắc nhở: "Đại sư huynh và Nhị sư huynh liên thủ cũng không đấu lại!"
"Ệ... thế thì thôi vậy..." Phong Tiêu Tiêu lập tức dừng ngay cái ý định của mình lại.
Chẳng biết đã bao lâu rồi Hàn Kiêu không ăn mà anh ta ăn như lũ quét. Ninh Tịch với Đường Lãng thấy nhiều quen mắt rồi nên cũng không sao, nhưng Phong Tiêu Tiêu với Đường Dạ thì rớt cả tròng mắt.
Nhất là Đường Dạ, vốn trong lòng anh vẫn có giữ sự đề phòng cảnh giác nhưng lúc này chỉ sợ hình tượng Hàn Kiêu trong lòng anh đã sụp đổ hoàn toàn rồi...
"Nhị sư huynh, huynh có ông nội từ lúc nào thế?" Phong Tiêu Tiêu đứng một bên nghi ngờ nhìn sang, ngay sau đó thì đôi mắt cô nàng sáng rực lên: "Á đù! Nhị sư huynh, sao ông nội của huynh đẹp trai thế?"
Đường Dạ sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông kia thì cả người lập tức bùng nổ sát khí, thần kinh cũng lập tức trở nên căng thẳng.
Ninh Tịch vội vàng chạy tới hòa giải: "Từ từ! Đây là bạn của muội, chính là Đại thần mà trước đây muội nói với mọi người đấy! Đại sư huynh, huynh đừng có dọa người như vậy được không!"
Nói xong, Ninh Tịch có chút câm nín đi đến bên cạnh Hàn Kiêu, cô nhìn cái bộ dạng cực kì giống ăn mày một cách thần kỳ của ai kia: "Đại thần, sao anh tới Los Angeles thế?"
Hàn Kiêu ôm bụng, thoi thóp thở khiến Ninh Tịch còn tưởng người này bị thương rất nặng nên lập tức trở nên khẩn trương: "Đại thần, có phải anh..."
Cơ mà còn chưa kịp dứt lời thì đã nghe được ai kia thều thào: "Đói..."
"..." Ninh Tịch nhất thời đầu đầy hắc tuyến, Đại thần lợi hại thì lợi hại nhưng kỹ năng sinh tồn vẫn là con số không, đúng là không thể hiểu nổi anh ta sống tới ngày hôm nay bằng cách nào.
Nhưng mà xa quê gặp được người quen vẫn khiến tâm tình người ta vui sướng, Ninh Tịch vội vàng nói: "Đại thần, bọn tôi cũng đang định đi ăn cơm đây, anh có muốn đi cùng không?"
"Được!" Hàn Kiêu lập tức xoay người bật dậy: "KFC?"
"Ninh Tịch: "Khụ, không phải..."
Đường Lãng thành khẩn nói: "Ông nội, ông đừng ăn mấy thực phẩm giàu mỡ rác rưởi kia nữa được không, hôm nay chúng ta đi ăn đại tiệc đó!"
Hàn Kiêu hơi nhíu mày: "Không thích."
Đường Lãng tiếp tục khuyên: "Ông nội, cháu đảm bảo sau khi ông nếm thử rồi sẽ thích mà, sau đó cũng chẳng buồn ăn cái KFC rác rưởi kia nữa đâu!"
Hàn Kiêu: "Đánh một trận, ai thắng thì nghe người đó."
Đường Lãng lập tức nghiêng đầu nhìn Ninh Tịch: "Tiểu sư muội, chúng ta đi ăn KFC đi!"
Ninh Tịch: "..."
Phong Tiêu Tiêu: "..."
Đường Dạ: "..."
Được rồi, đúng là bọn họ đánh không lại.
Cuối cùng bữa tiệc lớn mà Đường Lãng mong chờ cứ thế biến thành thực phẩm chiên rán. Bết bát hơn chính là, gần đây chẳng có cửa hàng KFC nào cả, cuối cùng bọn họ đã đến tận cửa nhà hàng định đi rồi lại phải lòng vòng một hồi lâu mới vất vả tìm được một quán KFC ở rất xa.
...
Trong cửa hàng KFC không lớn lắm, năm người đau khổ ngồi quanh một cái bàn nhỏ.
"Đại thần, lần này anh tới Los Angeles có việc gì không?" Ninh Tịch hỏi.
Đại thần nào đó tay trái cầm gà, tay phải cầm một cái hamburger, ăn điên cuồng không thèm quan tâm bất cứ ai xung quanh.
Thấy bữa đại tiệc mỏi mắt mong chờ đột nhiên không cánh mà bay, Đường Lãng thấp giọng dụ dỗ Ninh Tịch, Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu: "Này này, hay là cả bốn người chúng ta cùng lên đi! Không chừng lại thắng được đấy?"
Ninh Tịch vừa ân cần dâng đùi gà lên cho Đại thần vừa lắc đầu như đánh trống bỏi: "Muốn chết thì huynh tự đi mà chết! Đừng có kéo muội theo!"
Phong Tiêu Tiêu lại nhao nhao muốn thử: "Thật sự lợi hại đến thế á, thật muốn thử xem thế nào!"
Ninh Tịch nghiêm túc nhắc nhở: "Đại sư huynh và Nhị sư huynh liên thủ cũng không đấu lại!"
"Ệ... thế thì thôi vậy..." Phong Tiêu Tiêu lập tức dừng ngay cái ý định của mình lại.
Chẳng biết đã bao lâu rồi Hàn Kiêu không ăn mà anh ta ăn như lũ quét. Ninh Tịch với Đường Lãng thấy nhiều quen mắt rồi nên cũng không sao, nhưng Phong Tiêu Tiêu với Đường Dạ thì rớt cả tròng mắt.
Nhất là Đường Dạ, vốn trong lòng anh vẫn có giữ sự đề phòng cảnh giác nhưng lúc này chỉ sợ hình tượng Hàn Kiêu trong lòng anh đã sụp đổ hoàn toàn rồi...
/2168
|