Nói rằng thuốc đó là tự tao cho vào, cứ nói là tự tao hại con tao đi.
Nói ra đi rồi để xem xem, cả cái phòng này rốt cuộc có ai tin mày
Ai tin được tao lại tự mình hạ thuốc để hại chính con mình chứ…
Ninh Thu Đồng ở gần đó mày nhăn tít lại, đang định lên tiếng nói chuyện nhưng lại bị Ninh Tịch giơ tay cản lại.
Ánh mắt của Ninh Tịch thong dong nhẹ nhàng lướt qua tất cả mọi người ở đây, cô khẽ nhếch mép, cong lên thành một nụ cười lạnh băng băng: “Tôi bỏ thuốc đấy thì có làm sao? Đừng nói là đứa trẻ, cho dù ngay đến cô ta tôi cũng muốn hạ độc cho chết luôn ấy, các người có thể làm gì được tôi nào?”
Khoảnh khắc Ninh Tịch vừa mới dứt lời, vẻ mặt của tất cả mọi người trong căn phòng đều biến đổi.
Tô Diễn từ đầu đến giờ vẫn giữ cái bản mặt phức tạp giờ phút này trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc cùng với không thể ngờ được: “Tiểu Tịch… em… tất cả những chuyện này thực sự là do em làm sao…”
Tuy rằng sự thật đã bày ra trước mặt nhưng kể cả sau khi nghe được chính miệng Ninh Tịch thừa nhận, gã ta vẫn không cách nào chấp nhận đươc sự thật đó.
Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa như thể lũ thú hoang nhìn thấy máu tươi mà điên cuồng lao vào xâu xé: “Cái con súc sinh này!!! Nhà họ Ninh chúng ta đã gây ra cái nghiệp chướng gì! Để rồi sinh ra một thứ khốn nạn độc ác như thế này! Ngay cả em ruột của mày mà mày cũng không bỏ qua!”
“Trời ạ! Cô thế nhưng dám thừa nhận kìa!”
“Không thì sao? Chứng cớ rành rành ra đấy, cô ta có trốn đằng trời!”
“Làm ra những chuyện thế vậy mà không có một chút hối cải nào, thái độ còn kiêu ngạo như thế, thật quá đáng quá thể!”
Lúc này không chỉ là Trang Linh Ngọc hay Ninh Diệu Hoa, vẻ mặt của cả Trịnh Mẫn Quân và Tô Hoằng Quang đều cực kỳ khó coi.
Trịnh Mẫn Quân trực tiếp xông ra mắng chửi: “Đứa con gái độc ác này! Cho dù mày có thích Tô Diễn của nhà tao đến đâu nữa, có muốn vào nhà họ Tô đến đâu nữa thì cũng không thể giết con của Tô Diễn được! Đây là cốt nhục của Tô Diễn đấy! Tại sao mày lại độc ác thế hả! Bây giờ chỉ là xuống tay với một đứa trẻ, nếu như sau này mày vào nhà họ Tô chúng tao rồi, có phải chỉ cần hơi mích lòng mày một chút là ngay đến cả chúng tao mày cũng ra tay hãm hại, có phải không?”
Tô Hoằng Quang cũng hoàn toàn không nghĩ đến là con cháu của nhà họ Trang mà phẩm tính của Ninh Tịch lại tồi tệ đến mức này.
Đây không phải chỉ là chuyện ghen tuông tranh giành nho nhỏ, đây là giết người đấy!
Giết người xong rồi thế nhưng vẫn còn tỏ ra thong dong nhẹ nhàng chẳng hề áy náy một chút nào, đứa con gái này rốt cuộc còn đáng sợ đến nhường nào?
Trang Linh Ngọc ôm lấy ngực đang đau nhức vì sự tức giận: “Cái thứ không bằng cầm thú! Đê hèn thấp kém như thế, ngay đến một phần của Tuyết Lạc cũng không bằng thế mà còn dám tơ tưởng nghĩ đến chuyện được gả vào nhà họ Tô, toan tính cướp chồng của Tuyết Lạc! Mày tự xem lại mình xem mày là cái gì! Có xứng hay không?”
Tô Hoằng Quang mặt mũi nặng nề nói: “Xin lỗi anh, Diệu Hoa, tuy rằng Ninh Tịch là con gái ruột của anh, nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, e rằng là không thể giải quyết đơn giản như thế được!”
Trịnh Mẫn Quân lập tức kích động gào lên the thé: “Cô ta giết cháu nội tôi, đương nhiên là phải báo cảnh sát rồi!”
Ninh Tịch nghe thế khẽ nhướng mày: “Ồ, báo cảnh sát?”
Nhìn cái dáng vẻ chẳng chút nào sợ sệt vì có ô dù che chở này của Ninh Tịch, Ninh Diệu Hoa tức tối không thôi: “Súc sinh! Tao không cần biết đằng sau lưng mày có ai, có chỗ dựa như thế nào! Chuyện này mà không giải quyết xong, mày đừng hòng đi đâu hết!”
Ông ta vốn dĩ còn kiêng dè nhà họ Trang nhưng nghĩ đến gia phong nghiêm khắc của nhà họ, nếu như bên Trang gia mà biết chuyện Ninh Tịch làm, e rằng sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.
Trang Linh Ngọc cười lạnh một tiếng: “Không sợ gì như thế này chẳng qua cũng chỉ là ỷ lại vào “kim chủ” đằng sau lưng chứ gì!”
Ngay đến Trang Linh Ngọc là mẹ ruột mà còn nói như vậy, ánh mắt của những người khác nhìn Ninh Tịch đương nhiên lại càng thêm không chút kiêng dè.
“Có tin đồn cô ta bị bao nuôi, hóa ra là thật à!”
“Người như thế này mà vẫn còn mơ bước vào nhà họ Tô chúng ta, quả đúng là nực cười!”
“Bây giờ đám ngôi sao minh tinh đứa nào đứa nấy đều chẳng biết thân biết phận, toàn vắt hết óc, nghĩ đủ cách để vào bằng được nhà giàu. Thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu nào cũng dám dùng, cũng không biết tự nhìn lại xem mình là cái loại gì!”
Nói ra đi rồi để xem xem, cả cái phòng này rốt cuộc có ai tin mày
Ai tin được tao lại tự mình hạ thuốc để hại chính con mình chứ…
Ninh Thu Đồng ở gần đó mày nhăn tít lại, đang định lên tiếng nói chuyện nhưng lại bị Ninh Tịch giơ tay cản lại.
Ánh mắt của Ninh Tịch thong dong nhẹ nhàng lướt qua tất cả mọi người ở đây, cô khẽ nhếch mép, cong lên thành một nụ cười lạnh băng băng: “Tôi bỏ thuốc đấy thì có làm sao? Đừng nói là đứa trẻ, cho dù ngay đến cô ta tôi cũng muốn hạ độc cho chết luôn ấy, các người có thể làm gì được tôi nào?”
Khoảnh khắc Ninh Tịch vừa mới dứt lời, vẻ mặt của tất cả mọi người trong căn phòng đều biến đổi.
Tô Diễn từ đầu đến giờ vẫn giữ cái bản mặt phức tạp giờ phút này trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc cùng với không thể ngờ được: “Tiểu Tịch… em… tất cả những chuyện này thực sự là do em làm sao…”
Tuy rằng sự thật đã bày ra trước mặt nhưng kể cả sau khi nghe được chính miệng Ninh Tịch thừa nhận, gã ta vẫn không cách nào chấp nhận đươc sự thật đó.
Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa như thể lũ thú hoang nhìn thấy máu tươi mà điên cuồng lao vào xâu xé: “Cái con súc sinh này!!! Nhà họ Ninh chúng ta đã gây ra cái nghiệp chướng gì! Để rồi sinh ra một thứ khốn nạn độc ác như thế này! Ngay cả em ruột của mày mà mày cũng không bỏ qua!”
“Trời ạ! Cô thế nhưng dám thừa nhận kìa!”
“Không thì sao? Chứng cớ rành rành ra đấy, cô ta có trốn đằng trời!”
“Làm ra những chuyện thế vậy mà không có một chút hối cải nào, thái độ còn kiêu ngạo như thế, thật quá đáng quá thể!”
Lúc này không chỉ là Trang Linh Ngọc hay Ninh Diệu Hoa, vẻ mặt của cả Trịnh Mẫn Quân và Tô Hoằng Quang đều cực kỳ khó coi.
Trịnh Mẫn Quân trực tiếp xông ra mắng chửi: “Đứa con gái độc ác này! Cho dù mày có thích Tô Diễn của nhà tao đến đâu nữa, có muốn vào nhà họ Tô đến đâu nữa thì cũng không thể giết con của Tô Diễn được! Đây là cốt nhục của Tô Diễn đấy! Tại sao mày lại độc ác thế hả! Bây giờ chỉ là xuống tay với một đứa trẻ, nếu như sau này mày vào nhà họ Tô chúng tao rồi, có phải chỉ cần hơi mích lòng mày một chút là ngay đến cả chúng tao mày cũng ra tay hãm hại, có phải không?”
Tô Hoằng Quang cũng hoàn toàn không nghĩ đến là con cháu của nhà họ Trang mà phẩm tính của Ninh Tịch lại tồi tệ đến mức này.
Đây không phải chỉ là chuyện ghen tuông tranh giành nho nhỏ, đây là giết người đấy!
Giết người xong rồi thế nhưng vẫn còn tỏ ra thong dong nhẹ nhàng chẳng hề áy náy một chút nào, đứa con gái này rốt cuộc còn đáng sợ đến nhường nào?
Trang Linh Ngọc ôm lấy ngực đang đau nhức vì sự tức giận: “Cái thứ không bằng cầm thú! Đê hèn thấp kém như thế, ngay đến một phần của Tuyết Lạc cũng không bằng thế mà còn dám tơ tưởng nghĩ đến chuyện được gả vào nhà họ Tô, toan tính cướp chồng của Tuyết Lạc! Mày tự xem lại mình xem mày là cái gì! Có xứng hay không?”
Tô Hoằng Quang mặt mũi nặng nề nói: “Xin lỗi anh, Diệu Hoa, tuy rằng Ninh Tịch là con gái ruột của anh, nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, e rằng là không thể giải quyết đơn giản như thế được!”
Trịnh Mẫn Quân lập tức kích động gào lên the thé: “Cô ta giết cháu nội tôi, đương nhiên là phải báo cảnh sát rồi!”
Ninh Tịch nghe thế khẽ nhướng mày: “Ồ, báo cảnh sát?”
Nhìn cái dáng vẻ chẳng chút nào sợ sệt vì có ô dù che chở này của Ninh Tịch, Ninh Diệu Hoa tức tối không thôi: “Súc sinh! Tao không cần biết đằng sau lưng mày có ai, có chỗ dựa như thế nào! Chuyện này mà không giải quyết xong, mày đừng hòng đi đâu hết!”
Ông ta vốn dĩ còn kiêng dè nhà họ Trang nhưng nghĩ đến gia phong nghiêm khắc của nhà họ, nếu như bên Trang gia mà biết chuyện Ninh Tịch làm, e rằng sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.
Trang Linh Ngọc cười lạnh một tiếng: “Không sợ gì như thế này chẳng qua cũng chỉ là ỷ lại vào “kim chủ” đằng sau lưng chứ gì!”
Ngay đến Trang Linh Ngọc là mẹ ruột mà còn nói như vậy, ánh mắt của những người khác nhìn Ninh Tịch đương nhiên lại càng thêm không chút kiêng dè.
“Có tin đồn cô ta bị bao nuôi, hóa ra là thật à!”
“Người như thế này mà vẫn còn mơ bước vào nhà họ Tô chúng ta, quả đúng là nực cười!”
“Bây giờ đám ngôi sao minh tinh đứa nào đứa nấy đều chẳng biết thân biết phận, toàn vắt hết óc, nghĩ đủ cách để vào bằng được nhà giàu. Thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu nào cũng dám dùng, cũng không biết tự nhìn lại xem mình là cái loại gì!”
/2168
|