Lục Đình Kiêu dắt tay Ninh Tịch, mặc xác tất cả những ánh mắt đang dại ra của tất cả mọi người mà đi đến trước mặt Ninh lão gia tử.
Sau đó anh gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông nội!!!
Lục Đình Kiêu vừa gọi lão gia tử là gì cơ?
Nhìn thấy cậu cháu rể trước mặt, Lão gia tử cũng có chút vui mừng gật đầu: “Về rồi đấy à, ngồi đi!”
Ninh Diệu Hoa cuối cùng không thể nhịn nổi được nữa, bước đến trước mặt Ninh Trí Viễn: “Ba, chuyện… chuyện này là thế nào? Ba… ba quen với ngài Lục sao?”
Lão gia tử không vui nhìn đứa con trai trước mặt và đống thân thích đang há mồm trợn mắt xung quanh: “Ngạc nhiên thế làm cái gì, cháu rể của mình mà ta còn không quen hay sao?"
Cháu rể!!!
Tất cả mọi người trong phòng đều chấn kinh đến nỗi im bặt.
“Đúng là hai năm trước Tiểu Tịch với Đình Kiêu đã đi đăng ký kết hôn rồi.”
“Chuyện này làm sao có thể…” Ninh Diệu Hoa đã đờ đẫn ngây ra tại chỗ.
“Lúc Tiểu Tịch mới trở về nước, hai đứa nó đã bắt đầu qua lại với nhau rồi, tình cảm cũng vững chắc nên đương nhiên là phải kết hôn, chẳng qua vì nghề nghiệp của Tiểu Tịch nên hai đứa nó vẫn chưa công khai thôi.” Lão gia tử nói với giọng đương nhiên.
“Nhưng mà… ba, chuyện lớn thế này tại sao ba không nói với con!!!” Ninh Diệu Hoa sắp suy sụp đến nơi.
“Tao nói cho mày biết làm cái gì?” Lão gia tử hỏi ngược lại.
Ninh Diệu Hoa tí nữa thì bị nghẹn chết.
Nghe được đoạn đối thoại của Ninh Trí Viễn và Ninh Diệu Hoa, tất cả mọi người trong phòng bệnh đây ngây ra ngu ngơ cả lượt…
“Ôi… ôi trời ơi! Chồng của Ninh Tịch là Lục Đình Kiêu? Là thật hay giả vậy?”
“Lục Đình Kiêu đã gọi lão gia tử là ông nội rồi còn thật hay giả gì nữa!”
“Cô bạn gái trong truyền thuyết mà Lục Đình Kiêu công khai trước công chúng luôn được anh ta cưng chiều yêu thương hết mực… lại chính là Ninh Tịch!”
Nói đến đó tất cả mọi người đều quay ra nhìn nhau, ánh mắt của đám họ hàng nhà họ Ninh khi nhìn đám thân thích nhà họ Tô cũng trở nên kì lạ …
Ninh Tịch đã lấy chồng từ lâu rồi, lại còn gả vào nhà họ Lục, làm sao có thể quấn lấy Tô Diễn không buông cho được?
Đúng vào lúc này, một người đàn ông nhếch mép cười cười sải bước vào phòng, nói với giọng điệu thong dong: “Chậc, chị dâu tôi vừa mới nói rồi còn gì, tiêu chuẩn của chị tôi cao lắm đấy!”
Người vừa đến chính là em ruột của Lục Đình Kiêu - Lục Cảnh Lễ.
Tất cả mọi người lúc này nghe thấy câu đó của Lục Cảnh Lễ, ai nấy mặt mũi đều đen như đáy nồi.
Cho xin đi! Cái tiêu chuẩn này đâu chỉ gọi là cao không! Mà là cao lên tận trời luôn rồi ấy, được chưa?
Bọn họ vẫn còn nghĩ vừa rồi Ninh Tịch chỉ đang bốc phét, nào đâu biết được… người ta rõ ràng là còn đang khiêm tốn đấy.
Lúc này những kẻ có vẻ mặt dúm dó khó coi nhất chắc chắn là đám thân thích của nhà họ Tô, dù sao vừa nãy bọn họ cũng chính là người đã hùng hổ châm chọc Ninh Tịch bất chấp thủ đoạn nghĩ hết cách để được bước vào cửa nhà họ Tô. Đặc biệt là Trịnh Mẫn Quân, giờ đang nghẹn họng đến mặt mũi đỏ bừng, như thể vừa bị ai đó tát cho một cái, nửa chữ cũng không thốt ra nổi.
Lục Cảnh Lễ cười tươi như hoa, chạy đến chào hỏi lão gia tử trước đã, sau đó lăn đến bên cạnh Ninh Thu Đồng, miệng ngọt như mật nói: “Cô chính là người cô xinh đẹp mà chị dâu cháu hay nhắc đấy ạ! Cháu chào cô, cháu là Lục Cảnh Lễ ạ!"
Ninh Thu Đồng được khen rất vui vẻ: “Chào cháu, cám ơn các cháu đã chăm sóc cho Tiểu Tịch!”
Chuyện cũ của Ninh Tịch cô cũng biết được một ít, cũng dặn dò con bé rất nhiều lần là phải quan sát đối phương cho thật kỹ, nhưng thật không ngờ được, người đàn ông của Tiểu Tịch thế nhưng lại chính là Lục Đình Kiêu.
Sau đó anh gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông nội!!!
Lục Đình Kiêu vừa gọi lão gia tử là gì cơ?
Nhìn thấy cậu cháu rể trước mặt, Lão gia tử cũng có chút vui mừng gật đầu: “Về rồi đấy à, ngồi đi!”
Ninh Diệu Hoa cuối cùng không thể nhịn nổi được nữa, bước đến trước mặt Ninh Trí Viễn: “Ba, chuyện… chuyện này là thế nào? Ba… ba quen với ngài Lục sao?”
Lão gia tử không vui nhìn đứa con trai trước mặt và đống thân thích đang há mồm trợn mắt xung quanh: “Ngạc nhiên thế làm cái gì, cháu rể của mình mà ta còn không quen hay sao?"
Cháu rể!!!
Tất cả mọi người trong phòng đều chấn kinh đến nỗi im bặt.
“Đúng là hai năm trước Tiểu Tịch với Đình Kiêu đã đi đăng ký kết hôn rồi.”
“Chuyện này làm sao có thể…” Ninh Diệu Hoa đã đờ đẫn ngây ra tại chỗ.
“Lúc Tiểu Tịch mới trở về nước, hai đứa nó đã bắt đầu qua lại với nhau rồi, tình cảm cũng vững chắc nên đương nhiên là phải kết hôn, chẳng qua vì nghề nghiệp của Tiểu Tịch nên hai đứa nó vẫn chưa công khai thôi.” Lão gia tử nói với giọng đương nhiên.
“Nhưng mà… ba, chuyện lớn thế này tại sao ba không nói với con!!!” Ninh Diệu Hoa sắp suy sụp đến nơi.
“Tao nói cho mày biết làm cái gì?” Lão gia tử hỏi ngược lại.
Ninh Diệu Hoa tí nữa thì bị nghẹn chết.
Nghe được đoạn đối thoại của Ninh Trí Viễn và Ninh Diệu Hoa, tất cả mọi người trong phòng bệnh đây ngây ra ngu ngơ cả lượt…
“Ôi… ôi trời ơi! Chồng của Ninh Tịch là Lục Đình Kiêu? Là thật hay giả vậy?”
“Lục Đình Kiêu đã gọi lão gia tử là ông nội rồi còn thật hay giả gì nữa!”
“Cô bạn gái trong truyền thuyết mà Lục Đình Kiêu công khai trước công chúng luôn được anh ta cưng chiều yêu thương hết mực… lại chính là Ninh Tịch!”
Nói đến đó tất cả mọi người đều quay ra nhìn nhau, ánh mắt của đám họ hàng nhà họ Ninh khi nhìn đám thân thích nhà họ Tô cũng trở nên kì lạ …
Ninh Tịch đã lấy chồng từ lâu rồi, lại còn gả vào nhà họ Lục, làm sao có thể quấn lấy Tô Diễn không buông cho được?
Đúng vào lúc này, một người đàn ông nhếch mép cười cười sải bước vào phòng, nói với giọng điệu thong dong: “Chậc, chị dâu tôi vừa mới nói rồi còn gì, tiêu chuẩn của chị tôi cao lắm đấy!”
Người vừa đến chính là em ruột của Lục Đình Kiêu - Lục Cảnh Lễ.
Tất cả mọi người lúc này nghe thấy câu đó của Lục Cảnh Lễ, ai nấy mặt mũi đều đen như đáy nồi.
Cho xin đi! Cái tiêu chuẩn này đâu chỉ gọi là cao không! Mà là cao lên tận trời luôn rồi ấy, được chưa?
Bọn họ vẫn còn nghĩ vừa rồi Ninh Tịch chỉ đang bốc phét, nào đâu biết được… người ta rõ ràng là còn đang khiêm tốn đấy.
Lúc này những kẻ có vẻ mặt dúm dó khó coi nhất chắc chắn là đám thân thích của nhà họ Tô, dù sao vừa nãy bọn họ cũng chính là người đã hùng hổ châm chọc Ninh Tịch bất chấp thủ đoạn nghĩ hết cách để được bước vào cửa nhà họ Tô. Đặc biệt là Trịnh Mẫn Quân, giờ đang nghẹn họng đến mặt mũi đỏ bừng, như thể vừa bị ai đó tát cho một cái, nửa chữ cũng không thốt ra nổi.
Lục Cảnh Lễ cười tươi như hoa, chạy đến chào hỏi lão gia tử trước đã, sau đó lăn đến bên cạnh Ninh Thu Đồng, miệng ngọt như mật nói: “Cô chính là người cô xinh đẹp mà chị dâu cháu hay nhắc đấy ạ! Cháu chào cô, cháu là Lục Cảnh Lễ ạ!"
Ninh Thu Đồng được khen rất vui vẻ: “Chào cháu, cám ơn các cháu đã chăm sóc cho Tiểu Tịch!”
Chuyện cũ của Ninh Tịch cô cũng biết được một ít, cũng dặn dò con bé rất nhiều lần là phải quan sát đối phương cho thật kỹ, nhưng thật không ngờ được, người đàn ông của Tiểu Tịch thế nhưng lại chính là Lục Đình Kiêu.
/2168
|