Dưới sự lo lắng sợ hãi đến không dám thở mạnh của mọi người, Annie chậm rãi thu tay lại.
Một chưởng kia không hề được đánh ra!
"Ninh Tịch, cô đã cứu tôi nên phần ân tình này tôi nợ cô! Nếu như còn có lần sau..." Trong mắt Annie lóe lên sát khí lạnh đến kinh người.
Cùng lúc đó, một túi thuốc nhỏ chẳng biết xuất hiện trong bàn tay Annie từ lúc nào.
Ninh Tịch vội vàng đưa tay ra theo bản năng, túi thuốc nhỏ đó rơi vào tay cô.
Ninh Tịch ngẩn người nhìn túi thuốc nhỏ kia: "Đây là..."
Annie cười nhạt: "Đừng có hiểu lầm, đây không phải thuốc giải đâu! Chỉ là thứ có thể tạm thời duy trì thêm một chút thời gian thôi." Nói xong thì quay người đi thẳng!
Ninh Tịch kinh ngạc trong chốc lát sau đó hô lên: "Nếu như tôi có thể đánh bại cô thì cô sẽ đưa thuốc giải sao?"
"Lời tôi đã nói tất nhiên được tính."
Tiếng nói vừa dứt, Annie cũng biến mất ở cuối hành lang...
Cơ hồ là Annie vừa mới rời đi trong nháy mắt, Ninh Tịch đã ngã khuỵu xuống... rồi rơi vào một lồng ngực ấm áp đến nỗi khiến người ta muốn rơi lệ...
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mang vẻ mặt âm trầm kia rồi từ từ nở một nụ cười: "Anh yêu, cám ơn anh."
Lục Đình Kiêu nhìn cô gái trong lòng ngực mình, cơ thể anh không khống chế nổi mà run lên. Lúc này, anh chỉ hận không thể bóp chết cô thôi, nhưng mà cái ôm đang ôm cô lại hết sức nhẹ nhàng và dịu dàng: "Chỉ một lần này thôi!!!"
"Dạ." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, làm gì còn có nửa phần khí thế lúc trước nữa.
Ninh Tịch biết, cô chắc chắn không thể đỡ nổi ba chưởng của Annie, nhưng cô vẫn đánh cuộc, đánh cuộc Annie sẽ không dồn cô vào chỗ chết.
May mà, lần này cô thắng.
May mà, Lục Đình Kiêu tin cô.
Vân Thâm đứng cạnh thấy vậy thì văng bậy luôn: "Hai kẻ điên!!!"
"Đúng rồi, mau cho Tiểu Bảo uống thuốc!" Ninh Tịch muốn nhào vào phòng bệnh.
Đường Lãng mau chóng nhận lấy túi thuốc nhỏ trong tay Ninh Tịch: "Con xin ông nội, huynh phải gọi muội là ông nội luôn đấy! Ông đừng có mà giằng co nữa, để kẻ cháu trai này đi làm đi! Cháu phục ông lắm lắm luôn!"
Ninh Tịch nghe tiếng gọi "ông nội" quen tai kia thì trong mắt lóe sáng, cô chậm rãi móc một chiếc còi bằng bạc trong chiếc túi luôn mang theo bên người ra: "Có lẽ đây là đường sống duy nhất của Tiểu Bảo."
Vân Thâm liếc mắt nhìn cái còi kia: "Đây là một con cổ tiêu?"
"Cổ tiêu gì?" Ninh Tịch không hiểu.
"Trong cái còi này nuôi một con cổ tiêu, trong đó là con con! Cái còi này có thiết kế rất đặc biệt, chỉ cần thổi khí vào sẽ khiến con con tỉnh lại đồng thời gửi tin tức vị trí cho con mẹ." Vân Thâm giải thích nhưng sắc mặt lại vô cùng khinh thường: "Cái đồ từ thời ông bà ông vải nào rồi, tám trăm năm trước đã chả ai thèm dùng! Mất công làm ra cái đồ dở hơi này thà đi mua cái máy định vị còn hơn!"
"..." Ninh Tịch bày tỏ không cách nào phản bác.
Nhưng mà, đối với cô mà nói đây cũng không phải là một cái còi bình thường, mà còn là một tín vật cực kì quan trọng! Nó đại biểu cho việc Hàn Kiêu nợ cô một ân huệ, một cái mạng.
Cuối cùng, Ninh Tịch đích thân thổi cái còi kia lên rồi sau đó cạn kiệt khí lực mà chìm vào hôn mê...
....
Lúc Ninh Tịch tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau, cả người cô đau nhức không thôi: "Ôi... đau quá... má ơi..."
Đường Lãng đang ngồi trên ghế salon gặm táo nghe được động tĩnh trên giường thì lập tức bĩu môi nói: "Muội gào cái gì mà gào! Tiêu Tiêu gãy hai cái xương sườn, Đại sư huynh ba cái, huynh đây đặc biệt... tận sáu cái! Muội đến một cái xương cũng không gãy! Nội thương cũng không bị, chỉ có ho ra chút máu thôi! Huynh đây bị thương nặng thế mà còn chưa gào, muội gào cái khỉ gió gì hả!"
"..." Ninh Tịch nghe vậy thì sờ sờ ngực mình, trong mắt hơi âm ấm.
Một chưởng kia không hề được đánh ra!
"Ninh Tịch, cô đã cứu tôi nên phần ân tình này tôi nợ cô! Nếu như còn có lần sau..." Trong mắt Annie lóe lên sát khí lạnh đến kinh người.
Cùng lúc đó, một túi thuốc nhỏ chẳng biết xuất hiện trong bàn tay Annie từ lúc nào.
Ninh Tịch vội vàng đưa tay ra theo bản năng, túi thuốc nhỏ đó rơi vào tay cô.
Ninh Tịch ngẩn người nhìn túi thuốc nhỏ kia: "Đây là..."
Annie cười nhạt: "Đừng có hiểu lầm, đây không phải thuốc giải đâu! Chỉ là thứ có thể tạm thời duy trì thêm một chút thời gian thôi." Nói xong thì quay người đi thẳng!
Ninh Tịch kinh ngạc trong chốc lát sau đó hô lên: "Nếu như tôi có thể đánh bại cô thì cô sẽ đưa thuốc giải sao?"
"Lời tôi đã nói tất nhiên được tính."
Tiếng nói vừa dứt, Annie cũng biến mất ở cuối hành lang...
Cơ hồ là Annie vừa mới rời đi trong nháy mắt, Ninh Tịch đã ngã khuỵu xuống... rồi rơi vào một lồng ngực ấm áp đến nỗi khiến người ta muốn rơi lệ...
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mang vẻ mặt âm trầm kia rồi từ từ nở một nụ cười: "Anh yêu, cám ơn anh."
Lục Đình Kiêu nhìn cô gái trong lòng ngực mình, cơ thể anh không khống chế nổi mà run lên. Lúc này, anh chỉ hận không thể bóp chết cô thôi, nhưng mà cái ôm đang ôm cô lại hết sức nhẹ nhàng và dịu dàng: "Chỉ một lần này thôi!!!"
"Dạ." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, làm gì còn có nửa phần khí thế lúc trước nữa.
Ninh Tịch biết, cô chắc chắn không thể đỡ nổi ba chưởng của Annie, nhưng cô vẫn đánh cuộc, đánh cuộc Annie sẽ không dồn cô vào chỗ chết.
May mà, lần này cô thắng.
May mà, Lục Đình Kiêu tin cô.
Vân Thâm đứng cạnh thấy vậy thì văng bậy luôn: "Hai kẻ điên!!!"
"Đúng rồi, mau cho Tiểu Bảo uống thuốc!" Ninh Tịch muốn nhào vào phòng bệnh.
Đường Lãng mau chóng nhận lấy túi thuốc nhỏ trong tay Ninh Tịch: "Con xin ông nội, huynh phải gọi muội là ông nội luôn đấy! Ông đừng có mà giằng co nữa, để kẻ cháu trai này đi làm đi! Cháu phục ông lắm lắm luôn!"
Ninh Tịch nghe tiếng gọi "ông nội" quen tai kia thì trong mắt lóe sáng, cô chậm rãi móc một chiếc còi bằng bạc trong chiếc túi luôn mang theo bên người ra: "Có lẽ đây là đường sống duy nhất của Tiểu Bảo."
Vân Thâm liếc mắt nhìn cái còi kia: "Đây là một con cổ tiêu?"
"Cổ tiêu gì?" Ninh Tịch không hiểu.
"Trong cái còi này nuôi một con cổ tiêu, trong đó là con con! Cái còi này có thiết kế rất đặc biệt, chỉ cần thổi khí vào sẽ khiến con con tỉnh lại đồng thời gửi tin tức vị trí cho con mẹ." Vân Thâm giải thích nhưng sắc mặt lại vô cùng khinh thường: "Cái đồ từ thời ông bà ông vải nào rồi, tám trăm năm trước đã chả ai thèm dùng! Mất công làm ra cái đồ dở hơi này thà đi mua cái máy định vị còn hơn!"
"..." Ninh Tịch bày tỏ không cách nào phản bác.
Nhưng mà, đối với cô mà nói đây cũng không phải là một cái còi bình thường, mà còn là một tín vật cực kì quan trọng! Nó đại biểu cho việc Hàn Kiêu nợ cô một ân huệ, một cái mạng.
Cuối cùng, Ninh Tịch đích thân thổi cái còi kia lên rồi sau đó cạn kiệt khí lực mà chìm vào hôn mê...
....
Lúc Ninh Tịch tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau, cả người cô đau nhức không thôi: "Ôi... đau quá... má ơi..."
Đường Lãng đang ngồi trên ghế salon gặm táo nghe được động tĩnh trên giường thì lập tức bĩu môi nói: "Muội gào cái gì mà gào! Tiêu Tiêu gãy hai cái xương sườn, Đại sư huynh ba cái, huynh đây đặc biệt... tận sáu cái! Muội đến một cái xương cũng không gãy! Nội thương cũng không bị, chỉ có ho ra chút máu thôi! Huynh đây bị thương nặng thế mà còn chưa gào, muội gào cái khỉ gió gì hả!"
"..." Ninh Tịch nghe vậy thì sờ sờ ngực mình, trong mắt hơi âm ấm.
/2168
|