Kiều Dịch nhìn về phía Byron rồi cúi thấp đầu nói: "Đã để Tam công tử chê cười rồi, tôi có chút chuyện trong nhà cần giải quyết."
Bộ dạng Byron cứ như thể gã đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, gã hời hợt nói: "Ông cứ tự nhiên."
Kiều Dịch nhìn về phía Đường Lãng, ánh mắt ông ta lạnh xuống: "Hôm nay tao phải thanh lí môn hộ sạch sẽ!"
Đường Lãng híp hai mắt lại rồi nhìn từ trên xuống dưới Kiều Dịch, có thể nhìn ra cơ thể ông ta không còn vết thương nào do sự tra tấn lần trước của Lục Đình Kiêu.
Chỉ sợ đây là công lao của Annie đi.
Trùng hợp, anh ta cũng không muốn chiếm mấy cái lợi nhỏ nhặt này.
Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu liếc nhau một cái, vẻ mặt có chút phức tạp. Chuyện hai người bọn họ lo lắng nhất khi tới đây cũng đã xảy ra rồi.
Đường Lãng với Kiều Dịch đã lao vào nhau trong nháy mắt, từng chiêu của hai người họ tung ra đều là sát chiêu, ai cũng đều muốn lấy mạng của đối phương. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ chiêu thức võ thuật của đối phương cho nên trong lúc nhất thời khó mà phân thắng bại
Nhưng mà, không đến mười phút sau tình hình đã có sự biến hóa rõ ràng.
Đường Lãng cứ như đã được giải phong ấn, từng chiêu từng chiêu đột nhiên trở nên cực kì dữ tợn mãnh liệt khiến cho Kiều Dịch bị ép cho không có cách phản đòn.
Ninh Tịch kinh ngạc nhướng mày: "Ớ? Mấy chiêu kia chẳng phải là chiêu thức của Đại thần sao!"
Trong mắt Hàn Kiêu cũng hiếm khi lóe lên một tia tán thưởng: "Không sai, tên này đã học được một phần vạn tinh túy của tôi."
Ninh Tịch, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu: "..."
"Ầm" một tiếng, Đường Lãng dùng một chiêu có sức mạnh như "thiên binh vạn mã" đập về phía Kiều Dịch...
Mắt thấy Kiều Dịch sắp toi mạng đến nơi, đột nhiên một bóng người vọt đến chặn giữa hai người rồi đỡ lấy một chiêu của Đường Lãng.
Trong nháy mắt, Đường Lãng với Đường Dạ chịu phản lực mà bật lùi về sau mấy bước.
Đôi mắt của Đường Lãng lúc này đã đỏ rực vì tức giận, anh ta thấy công sức mình dồn Kiều Dịch đến chỗ chết bị Đường Dạ phá hư thì giận đến phát cuồng: "Cút ngay!"
Đường Dạ quẳng kính mắt trên mặt ra: "Đệ biết là không thể."
"Tôi chỉ nói một lần cuối cùng!"
"Tại sao?" Đường Dạ cố chấp truy hỏi.
"Tại sao... tại sao..." Đột nhiên Đường Lãng trở nên điên cuồng: "Bởi vì chính ông ta đã giết cả nhà tôi, giết sạch cả nhà tôi! Lý do này đã đủ hay chưa??? Không chỉ có vậy, ông ta còn vô liêm sỉ thu tôi làm đồ đệ của ông ta, để tôi bán mạng cho kẻ thù đã giết cả nhà mình!!!"
Nghe Đường Lãng nói vậy thì không chỉ Đường Dạ mà cả Phong Tiêu Tiêu với Ninh Tịch cũng sợ đến ngây người.
Sư phụ giết cả nhà Nhị sư huynh? Sao có thể như vậy được?
Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, cô thấy được câu trả lời khẳng định từ trong mắt anh. Chẳng lẽ chuyện mà Đường Lãng nhờ Lục Đình Kiêu điều tra lúc trước chính là chuyện này sao?
Đường Lãng cười một cách điên cuồng: "Ha ha ha... Đường Dạ! Anh nghĩ tại sao lần nào tôi cũng có thể thắng anh? Nghĩ tôi có thiên phú thật sao? Lí do đơn giản chỉ là vì bộ võ thuật kia vốn là tuyệt học của Đường gia!!! Mà trong người tôi có chảy dòng máu của Đường gia, không một ai thích hợp để luyện bộ võ thuật này hơn tôi cả!"
Đường Dạ ảm đạm đứng đó không nói nên lời, anh không thể tin nổi nhìn về phía người đàn ông mà mình một mực kính trọng như cha như mẹ: "Sư phụ..."
Đường Dạ hy vọng có một câu giải thích rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Nhưng mà, Kiều Dịch dù có bị người ta vạch trần ra chuyện năm đó giết người đoạt bảo lại cũng không hề có chút áy náy nào, thậm chí còn không thèm phản bác mà chỉ "hừ" lạnh một tiếng: "Bộ võ thuật đó đặt trong tay tên Đường Trảm vô dụng kia cũng chỉ lãng phí của trời, tao lưu lại con cháu gã, lại còn truyền võ thuật cho nó thì Đường Trảm dưới suối vàng cũng phải cúi đầu cảm ơn tao!"
Đường Lãng đỏ ngầu hai mắt: "Vậy ông xuống Cửu Tuyền mà nhận lời cảm ơn đó đi!"
Bộ dạng Byron cứ như thể gã đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, gã hời hợt nói: "Ông cứ tự nhiên."
Kiều Dịch nhìn về phía Đường Lãng, ánh mắt ông ta lạnh xuống: "Hôm nay tao phải thanh lí môn hộ sạch sẽ!"
Đường Lãng híp hai mắt lại rồi nhìn từ trên xuống dưới Kiều Dịch, có thể nhìn ra cơ thể ông ta không còn vết thương nào do sự tra tấn lần trước của Lục Đình Kiêu.
Chỉ sợ đây là công lao của Annie đi.
Trùng hợp, anh ta cũng không muốn chiếm mấy cái lợi nhỏ nhặt này.
Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu liếc nhau một cái, vẻ mặt có chút phức tạp. Chuyện hai người bọn họ lo lắng nhất khi tới đây cũng đã xảy ra rồi.
Đường Lãng với Kiều Dịch đã lao vào nhau trong nháy mắt, từng chiêu của hai người họ tung ra đều là sát chiêu, ai cũng đều muốn lấy mạng của đối phương. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ chiêu thức võ thuật của đối phương cho nên trong lúc nhất thời khó mà phân thắng bại
Nhưng mà, không đến mười phút sau tình hình đã có sự biến hóa rõ ràng.
Đường Lãng cứ như đã được giải phong ấn, từng chiêu từng chiêu đột nhiên trở nên cực kì dữ tợn mãnh liệt khiến cho Kiều Dịch bị ép cho không có cách phản đòn.
Ninh Tịch kinh ngạc nhướng mày: "Ớ? Mấy chiêu kia chẳng phải là chiêu thức của Đại thần sao!"
Trong mắt Hàn Kiêu cũng hiếm khi lóe lên một tia tán thưởng: "Không sai, tên này đã học được một phần vạn tinh túy của tôi."
Ninh Tịch, Đường Dạ, Phong Tiêu Tiêu: "..."
"Ầm" một tiếng, Đường Lãng dùng một chiêu có sức mạnh như "thiên binh vạn mã" đập về phía Kiều Dịch...
Mắt thấy Kiều Dịch sắp toi mạng đến nơi, đột nhiên một bóng người vọt đến chặn giữa hai người rồi đỡ lấy một chiêu của Đường Lãng.
Trong nháy mắt, Đường Lãng với Đường Dạ chịu phản lực mà bật lùi về sau mấy bước.
Đôi mắt của Đường Lãng lúc này đã đỏ rực vì tức giận, anh ta thấy công sức mình dồn Kiều Dịch đến chỗ chết bị Đường Dạ phá hư thì giận đến phát cuồng: "Cút ngay!"
Đường Dạ quẳng kính mắt trên mặt ra: "Đệ biết là không thể."
"Tôi chỉ nói một lần cuối cùng!"
"Tại sao?" Đường Dạ cố chấp truy hỏi.
"Tại sao... tại sao..." Đột nhiên Đường Lãng trở nên điên cuồng: "Bởi vì chính ông ta đã giết cả nhà tôi, giết sạch cả nhà tôi! Lý do này đã đủ hay chưa??? Không chỉ có vậy, ông ta còn vô liêm sỉ thu tôi làm đồ đệ của ông ta, để tôi bán mạng cho kẻ thù đã giết cả nhà mình!!!"
Nghe Đường Lãng nói vậy thì không chỉ Đường Dạ mà cả Phong Tiêu Tiêu với Ninh Tịch cũng sợ đến ngây người.
Sư phụ giết cả nhà Nhị sư huynh? Sao có thể như vậy được?
Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, cô thấy được câu trả lời khẳng định từ trong mắt anh. Chẳng lẽ chuyện mà Đường Lãng nhờ Lục Đình Kiêu điều tra lúc trước chính là chuyện này sao?
Đường Lãng cười một cách điên cuồng: "Ha ha ha... Đường Dạ! Anh nghĩ tại sao lần nào tôi cũng có thể thắng anh? Nghĩ tôi có thiên phú thật sao? Lí do đơn giản chỉ là vì bộ võ thuật kia vốn là tuyệt học của Đường gia!!! Mà trong người tôi có chảy dòng máu của Đường gia, không một ai thích hợp để luyện bộ võ thuật này hơn tôi cả!"
Đường Dạ ảm đạm đứng đó không nói nên lời, anh không thể tin nổi nhìn về phía người đàn ông mà mình một mực kính trọng như cha như mẹ: "Sư phụ..."
Đường Dạ hy vọng có một câu giải thích rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Nhưng mà, Kiều Dịch dù có bị người ta vạch trần ra chuyện năm đó giết người đoạt bảo lại cũng không hề có chút áy náy nào, thậm chí còn không thèm phản bác mà chỉ "hừ" lạnh một tiếng: "Bộ võ thuật đó đặt trong tay tên Đường Trảm vô dụng kia cũng chỉ lãng phí của trời, tao lưu lại con cháu gã, lại còn truyền võ thuật cho nó thì Đường Trảm dưới suối vàng cũng phải cúi đầu cảm ơn tao!"
Đường Lãng đỏ ngầu hai mắt: "Vậy ông xuống Cửu Tuyền mà nhận lời cảm ơn đó đi!"
/2168
|