Sau khi trở về, Ninh Tịch lập tức cho Tiểu Bảo uống thuốc giải, sức khỏe của Tiểu Bảo cũng dần dần hồi phục.
Ninh Tịch đã thử liên hệ bên phía Hàn Kiêu và Annie mấy lần, nhưng tiếc là vẫn chưa nhận được tin tức gì của họ.
Còn về thế giới bên ngoài kia, tập đoàn Lục thị vẫn đứng sừng sững sau cơn phong ba, nguồn đầu tư từ nước ngoài lũ lượt rút khỏi thị trường Trung Quốc, cơn khủng hoảng kinh tế cũng từ từ biến mất.
Không lâu sau đó, điều khiến cả giới kinh doanh kinh ngạc chính là, công ty Ức Lam hùng mạnh lại từ giã sự nghiệp vào đúng lúc đang trên đỉnh cao của danh vọng, hoàn toàn rút vốn khỏi thị trường Trung Quốc.
Nửa năm sau.
Một vụ án buôn lậu ma túy xuyên biên giới được mở phiên tòa, điều khiến người ta quan tâm là, một trong những tội phạm của tổ chức này lại là người từng vô cùng nổi tiếng trong giới giải trí và cũng là Thiếu phu nhân của tập đoàn Ức Phong - Ninh Tuyết Lạc, chuyện này khiến ai nấy đều vô cùng bất ngờ và sửng sốt.
Trong một phòng giam.
Ninh Tuyết Lạc cười lạnh nhìn người vừa tới: "Ha ha ha, Tô Diễn, đừng mơ nữa... tôi không thể ly hôn với anh được..."
Tô Diễn nhìn cô gái toàn thân toát ra sự ngoan độc, vẻ dịu dàng ngoan ngoãn ngày xưa đã hoàn toàn biến mất: "Tôi không tới để bàn chuyện ly hôn với cô."
"Vậy anh muốn nói gì."
"Dù gì cũng là vợ chồng, tôi tới gặp cô lần cuối cùng."
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy liền nhíu chặt mày lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Tô Diễn im lặng không nói gì nữa.
Không biết Ninh Tuyết Lạc nghĩ tới chuyện gì, cô ta bỗng biến sắc: "Chẳng lẽ tôi... không thể nào! Cùng lắm thì tôi chỉ mắc tội giấu thuốc... thêm một vài hoạt động phi pháp, uy hiếp vài người, thuê sát thủ giết người nhưng không thành... kể cả có là vô số tội thì cùng lắm cũng chỉ phạt hai ba mươi năm, nhất định sẽ có ngày tôi được thả ra ngoài!"
Tô Diễn nói chuyện với Ninh Tuyết Lạc nhưng giờ giọng nói chẳng còn chút tình cảm nào nữa: "Không phải tội giấu thuốc mà là tàng trữ thuốc phiện phi pháp."
Ninh Tuyết Lạc mặt cắt không còn giọt máu, cô ta kích động nói: "Tàng trữ thuốc phiện phi pháp... cái gì mà tàng trữ thuốc phiện phi pháp! Chẳng qua tôi chỉ giữ thuốc cho người ta thôi mà! Đống thuốc đó căn bản không phải là của tôi! Bọn họ đang vu oan cho tôi!!!"
Cuối cùng, Ninh Tuyết Lạc cũng thấy hoảng loạn.
Nếu là tội tàng trữ ma túy phi pháp, cộng thêm với số lượng lớn như vậy, cô ta nhất định sẽ bị phán tử hình.
Chẳng trách Tô Diễn nói không phải tới để bàn việc ly hôn... bởi vì, chỉ cần cô ta chết, cuộc hôn nhân giữa họ cũng hoàn toàn được phá bỏ!
Cô ta không thể hiểu nổi!
Dù có làm thế nào cô ta cũng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc bên phía cảnh sát làm thế nào mà nắm được chứng cứ cô ta tàng trữ ma túy, rồi sao lại có thể nắm rõ mọi hoạt động của cô ta từng chân tơ kẽ tóc, có được chứng cứ đầy đủ như vậy.
Cô ta biết nhất định là đám người kia đã bán đứng cô ta, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được là bằng cách nào!
Đám người kia vốn ở nước ngoài, tung tích không xác định, kể cả có lộ ra thật thì bên phía cảnh sát trong nước cũng đâu thể làm gì được bọn chúng. Mà bọn chúng giao những chứng cứ này cho cảnh sát Trung Quốc thì có lợi gì chứ?
Chẳng lẽ... lại là Ninh Tịch! Là Ninh Tịch mua chuộc bọn chúng sao?
Sau khi Tô Diễn đi khỏi, Ninh Tuyết Lạc gắt gao yêu cầu gặp luật sư của mình.
"Lần này tôi bị phán 10 năm hay 20 năm? Ông nắm chắc được mấy phần?" Ninh Tuyết Lạc sốt sắng hỏi.
Viên luật sư lúc này lại chỉ có thể úp úp mở mở: "Chuyện này..."
Thấy vẻ mặt của luật sư, máu trong người Ninh Tuyết Lạc bỗng lạnh xuống: "Rốt cuộc chuyện này là sao! Ông nói thật cho tôi!"
Trong tay cô ta có nắm giữ bằng chứng hối lộ của Tô gia mà, tại sao giọng điệu của Tô Diễn ban nãy lại không có vẻ gì là sợ hãi?
Viên luật sư chần chừ một hồi mới nói: "Cô Tô, thứ cho tôi không thể giúp được gì, phía trên Tô gia có người. Tôi e là không thể giúp gì được cho vụ án này của cô, xin cô hãy chuẩn bị tình huống xấu nhất."
"Phía trên có người, trên Tô gia còn có thể có ai được nữa!"
Luật sư khẽ ho một tiếng: "Cô còn chưa biết sao? Tôi tưởng anh Tô đã nói với cô rồi chứ... Tháng sau anh Tô sẽ kết hôn với Đại tiểu thư của Lương gia ở thành phố S."
Ninh Tịch đã thử liên hệ bên phía Hàn Kiêu và Annie mấy lần, nhưng tiếc là vẫn chưa nhận được tin tức gì của họ.
Còn về thế giới bên ngoài kia, tập đoàn Lục thị vẫn đứng sừng sững sau cơn phong ba, nguồn đầu tư từ nước ngoài lũ lượt rút khỏi thị trường Trung Quốc, cơn khủng hoảng kinh tế cũng từ từ biến mất.
Không lâu sau đó, điều khiến cả giới kinh doanh kinh ngạc chính là, công ty Ức Lam hùng mạnh lại từ giã sự nghiệp vào đúng lúc đang trên đỉnh cao của danh vọng, hoàn toàn rút vốn khỏi thị trường Trung Quốc.
Nửa năm sau.
Một vụ án buôn lậu ma túy xuyên biên giới được mở phiên tòa, điều khiến người ta quan tâm là, một trong những tội phạm của tổ chức này lại là người từng vô cùng nổi tiếng trong giới giải trí và cũng là Thiếu phu nhân của tập đoàn Ức Phong - Ninh Tuyết Lạc, chuyện này khiến ai nấy đều vô cùng bất ngờ và sửng sốt.
Trong một phòng giam.
Ninh Tuyết Lạc cười lạnh nhìn người vừa tới: "Ha ha ha, Tô Diễn, đừng mơ nữa... tôi không thể ly hôn với anh được..."
Tô Diễn nhìn cô gái toàn thân toát ra sự ngoan độc, vẻ dịu dàng ngoan ngoãn ngày xưa đã hoàn toàn biến mất: "Tôi không tới để bàn chuyện ly hôn với cô."
"Vậy anh muốn nói gì."
"Dù gì cũng là vợ chồng, tôi tới gặp cô lần cuối cùng."
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy liền nhíu chặt mày lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Tô Diễn im lặng không nói gì nữa.
Không biết Ninh Tuyết Lạc nghĩ tới chuyện gì, cô ta bỗng biến sắc: "Chẳng lẽ tôi... không thể nào! Cùng lắm thì tôi chỉ mắc tội giấu thuốc... thêm một vài hoạt động phi pháp, uy hiếp vài người, thuê sát thủ giết người nhưng không thành... kể cả có là vô số tội thì cùng lắm cũng chỉ phạt hai ba mươi năm, nhất định sẽ có ngày tôi được thả ra ngoài!"
Tô Diễn nói chuyện với Ninh Tuyết Lạc nhưng giờ giọng nói chẳng còn chút tình cảm nào nữa: "Không phải tội giấu thuốc mà là tàng trữ thuốc phiện phi pháp."
Ninh Tuyết Lạc mặt cắt không còn giọt máu, cô ta kích động nói: "Tàng trữ thuốc phiện phi pháp... cái gì mà tàng trữ thuốc phiện phi pháp! Chẳng qua tôi chỉ giữ thuốc cho người ta thôi mà! Đống thuốc đó căn bản không phải là của tôi! Bọn họ đang vu oan cho tôi!!!"
Cuối cùng, Ninh Tuyết Lạc cũng thấy hoảng loạn.
Nếu là tội tàng trữ ma túy phi pháp, cộng thêm với số lượng lớn như vậy, cô ta nhất định sẽ bị phán tử hình.
Chẳng trách Tô Diễn nói không phải tới để bàn việc ly hôn... bởi vì, chỉ cần cô ta chết, cuộc hôn nhân giữa họ cũng hoàn toàn được phá bỏ!
Cô ta không thể hiểu nổi!
Dù có làm thế nào cô ta cũng không thể nghĩ ra được, rốt cuộc bên phía cảnh sát làm thế nào mà nắm được chứng cứ cô ta tàng trữ ma túy, rồi sao lại có thể nắm rõ mọi hoạt động của cô ta từng chân tơ kẽ tóc, có được chứng cứ đầy đủ như vậy.
Cô ta biết nhất định là đám người kia đã bán đứng cô ta, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được là bằng cách nào!
Đám người kia vốn ở nước ngoài, tung tích không xác định, kể cả có lộ ra thật thì bên phía cảnh sát trong nước cũng đâu thể làm gì được bọn chúng. Mà bọn chúng giao những chứng cứ này cho cảnh sát Trung Quốc thì có lợi gì chứ?
Chẳng lẽ... lại là Ninh Tịch! Là Ninh Tịch mua chuộc bọn chúng sao?
Sau khi Tô Diễn đi khỏi, Ninh Tuyết Lạc gắt gao yêu cầu gặp luật sư của mình.
"Lần này tôi bị phán 10 năm hay 20 năm? Ông nắm chắc được mấy phần?" Ninh Tuyết Lạc sốt sắng hỏi.
Viên luật sư lúc này lại chỉ có thể úp úp mở mở: "Chuyện này..."
Thấy vẻ mặt của luật sư, máu trong người Ninh Tuyết Lạc bỗng lạnh xuống: "Rốt cuộc chuyện này là sao! Ông nói thật cho tôi!"
Trong tay cô ta có nắm giữ bằng chứng hối lộ của Tô gia mà, tại sao giọng điệu của Tô Diễn ban nãy lại không có vẻ gì là sợ hãi?
Viên luật sư chần chừ một hồi mới nói: "Cô Tô, thứ cho tôi không thể giúp được gì, phía trên Tô gia có người. Tôi e là không thể giúp gì được cho vụ án này của cô, xin cô hãy chuẩn bị tình huống xấu nhất."
"Phía trên có người, trên Tô gia còn có thể có ai được nữa!"
Luật sư khẽ ho một tiếng: "Cô còn chưa biết sao? Tôi tưởng anh Tô đã nói với cô rồi chứ... Tháng sau anh Tô sẽ kết hôn với Đại tiểu thư của Lương gia ở thành phố S."
/2168
|