Vừa bước vào cửa, anh nhíu mày nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Ninh Tịch: "Em ổn không? Không thì lại đẩy lùi hôn lễ nhé?"
Giờ là lúc nào rồi, khách khứa đã ở hết trên đảo rồi anh còn nói kéo dài nữa?
Ninh Tịch thở dài: "Anh yêu à, tới bao giờ anh mới chịu bình tĩnh lại đây?"
Lục Đình Kiêu cúi xuống, trong mắt anh phản chiếu lại dáng vẻ vợ mình đang đeo mạng che mặt, trông cô lúc này đẹp hơn bao giờ hết: "Không bình tĩnh được, cứ nghĩ tới việc giờ em đang mang thai con của anh, nghĩ đến việc có thể cùng em sống tới bạc đầu..."
Ninh Tịch khẽ cười: "Anh hôn em một cái đi."
Lục Đình Kiêu sao có thể cự tuyệt yêu cầu đáng yêu này của cô chứ, anh cúi xuống hôn một cái lên trán cô.
Ninh Tịch cười híp mắt: "Giờ thì tốt rồi, được nạp năng lượng nên hết mệt rồi!"
Lục Cảnh Lễ vừa đẩy cửa vào đã thấy thức ăn cho chó văng khắp nơi thế này, nhất thời ầng ậc nước mắt: "Anh, mọi người xong chưa thế? Khách khứa đang đợi ở ngoài hết rồi kìa!"
"Đại sư huynh với Tam sư tỷ của tôi đã đến chưa?" Ninh Tịch vội hỏi.
Lục Cảnh Lễ lắc đầu: "Hình như chưa thấy đâu."
"Ồ." Ninh Tịch thoáng có vẻ thất vọng.
Lúc trước cô có liên hệ với Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu rồi, hội Đường Dạ thì không biết đang phiêu dạt trên vùng biển nào, còn Phong Tiêu Tiêu thì đang chấp hành nhiệm vụ, chắc cũng không tới được.
"Đừng lo, chắc chắn bọn họ sẽ tới." Lục Đình Kiêu xoa đầu cô an ủi.
Đúng lúc Lục Đình Kiêu vừa dứt lời, cửa sổ bỗng truyền tới tiếng cánh quạt ầm ầm, chỉ thấy một chiếc trực thăng đang từ từ hạ xuống, một người không chờ trực thăng hạ xuống hết đã nhanh nhẹn nhảy xuống, phi từ cửa sổ vào.
Người vừa tới có thân hình nóng bỏng, mái tóc dài gợn sóng, dáng vẻ vô cùng oai hùng: "Tiểu sư muội ~"
"Tam sư tỷ!!!" Ninh Tịch vui mừng hô lên.
Phong Tiêu Tiêu vừa thấy Ninh Tịch liền mắng: "Má nó chứ! Tiểu sư muội, gã đàn ông của muội cũng điên thật đấy, tự dưng phái người đi giết mục tiêu của tỷ, sau đó liền quăng tỷ lên trực thăng chở tới đây luôn. Mẹ nó, làm tỷ ngớ cả ra, còn tưởng bị mafia thịt chứ! Kết quả hóa ra đối phương kêu mời tỷ tới giam gia hôn lễ của muội! Kích thích vỡi nhá!"
Ninh Tịch hắc tuyến đầy đầu nhìn sang Lục Đình Kiêu: "..."
Cô còn tưởng ban nãy Lục Đình Kiêu nói họ sẽ đến chỉ là để an ủi cô thôi cơ.
Phong Tiêu Tiêu bước tới, ôm chặt lấy Ninh Tịch: "Tiểu sư muội tân hôn vui vẻ ~ hôm nay muội đẹp lắm!"
"Cảm ơn sư tỷ ~" Trong lòng Ninh Tịch ngập tràn ấm áp.
Cô có rất ít bạn bè thân thiết nhưng mỗi người đối với cô mà nói đều quan trọng vô cùng.
Nghỉ ngơi một lúc, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu cũng ra ngoài để tiếp đón khách khứa.
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Chúc mừng hai người!"
Mọi người nhao nhao lên chúc mừng, bạn bè thân thích của Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu là Từ Thao, Lương Phi Tinh, Tần Mộc Phong, Giang Mục Dã, Mạc Lăng Thiên và những người khác cũng lục tục tới.
"Tiểu Tịch, hoa cài ngực của em đâu?" Ninh Thiên Tâm bỗng nhìn lên ngực của Ninh Tịch giật mình nói.
Ninh Tịch cúi đầu nhìn: "Ơ... vừa xong vẫn còn đây mà!"
"Chắc đánh rơi trên đường rồi, không sao, trong phòng vẫn còn đồ dự trữ, để chị đi tìm."
Ninh Thiên Tâm vội chạy ngược lại vào phòng lấy hoa cài ngực.
Vì đi vội qua nên lúc rẽ vào hành lang cô không cẩn thận đâm vào lồng ngực một người tràn ngập mùi thuốc lá.
Ninh Thiên Tâm vội cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi..."
Kết quả, người bị cô đâm phải lại chẳng nói một lời.
Ninh Thiên tâm ngẩng lên, một giây sau, cô liền ngẩn ra.
Điếu thuốc trên tay Mạc Lăng Thiên rơi xuống đất, anh ta hoảng hốt nhìn cô gái trước mắt: "Thiên Tâm..."
Giờ là lúc nào rồi, khách khứa đã ở hết trên đảo rồi anh còn nói kéo dài nữa?
Ninh Tịch thở dài: "Anh yêu à, tới bao giờ anh mới chịu bình tĩnh lại đây?"
Lục Đình Kiêu cúi xuống, trong mắt anh phản chiếu lại dáng vẻ vợ mình đang đeo mạng che mặt, trông cô lúc này đẹp hơn bao giờ hết: "Không bình tĩnh được, cứ nghĩ tới việc giờ em đang mang thai con của anh, nghĩ đến việc có thể cùng em sống tới bạc đầu..."
Ninh Tịch khẽ cười: "Anh hôn em một cái đi."
Lục Đình Kiêu sao có thể cự tuyệt yêu cầu đáng yêu này của cô chứ, anh cúi xuống hôn một cái lên trán cô.
Ninh Tịch cười híp mắt: "Giờ thì tốt rồi, được nạp năng lượng nên hết mệt rồi!"
Lục Cảnh Lễ vừa đẩy cửa vào đã thấy thức ăn cho chó văng khắp nơi thế này, nhất thời ầng ậc nước mắt: "Anh, mọi người xong chưa thế? Khách khứa đang đợi ở ngoài hết rồi kìa!"
"Đại sư huynh với Tam sư tỷ của tôi đã đến chưa?" Ninh Tịch vội hỏi.
Lục Cảnh Lễ lắc đầu: "Hình như chưa thấy đâu."
"Ồ." Ninh Tịch thoáng có vẻ thất vọng.
Lúc trước cô có liên hệ với Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu rồi, hội Đường Dạ thì không biết đang phiêu dạt trên vùng biển nào, còn Phong Tiêu Tiêu thì đang chấp hành nhiệm vụ, chắc cũng không tới được.
"Đừng lo, chắc chắn bọn họ sẽ tới." Lục Đình Kiêu xoa đầu cô an ủi.
Đúng lúc Lục Đình Kiêu vừa dứt lời, cửa sổ bỗng truyền tới tiếng cánh quạt ầm ầm, chỉ thấy một chiếc trực thăng đang từ từ hạ xuống, một người không chờ trực thăng hạ xuống hết đã nhanh nhẹn nhảy xuống, phi từ cửa sổ vào.
Người vừa tới có thân hình nóng bỏng, mái tóc dài gợn sóng, dáng vẻ vô cùng oai hùng: "Tiểu sư muội ~"
"Tam sư tỷ!!!" Ninh Tịch vui mừng hô lên.
Phong Tiêu Tiêu vừa thấy Ninh Tịch liền mắng: "Má nó chứ! Tiểu sư muội, gã đàn ông của muội cũng điên thật đấy, tự dưng phái người đi giết mục tiêu của tỷ, sau đó liền quăng tỷ lên trực thăng chở tới đây luôn. Mẹ nó, làm tỷ ngớ cả ra, còn tưởng bị mafia thịt chứ! Kết quả hóa ra đối phương kêu mời tỷ tới giam gia hôn lễ của muội! Kích thích vỡi nhá!"
Ninh Tịch hắc tuyến đầy đầu nhìn sang Lục Đình Kiêu: "..."
Cô còn tưởng ban nãy Lục Đình Kiêu nói họ sẽ đến chỉ là để an ủi cô thôi cơ.
Phong Tiêu Tiêu bước tới, ôm chặt lấy Ninh Tịch: "Tiểu sư muội tân hôn vui vẻ ~ hôm nay muội đẹp lắm!"
"Cảm ơn sư tỷ ~" Trong lòng Ninh Tịch ngập tràn ấm áp.
Cô có rất ít bạn bè thân thiết nhưng mỗi người đối với cô mà nói đều quan trọng vô cùng.
Nghỉ ngơi một lúc, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu cũng ra ngoài để tiếp đón khách khứa.
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Chúc mừng hai người!"
Mọi người nhao nhao lên chúc mừng, bạn bè thân thích của Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu là Từ Thao, Lương Phi Tinh, Tần Mộc Phong, Giang Mục Dã, Mạc Lăng Thiên và những người khác cũng lục tục tới.
"Tiểu Tịch, hoa cài ngực của em đâu?" Ninh Thiên Tâm bỗng nhìn lên ngực của Ninh Tịch giật mình nói.
Ninh Tịch cúi đầu nhìn: "Ơ... vừa xong vẫn còn đây mà!"
"Chắc đánh rơi trên đường rồi, không sao, trong phòng vẫn còn đồ dự trữ, để chị đi tìm."
Ninh Thiên Tâm vội chạy ngược lại vào phòng lấy hoa cài ngực.
Vì đi vội qua nên lúc rẽ vào hành lang cô không cẩn thận đâm vào lồng ngực một người tràn ngập mùi thuốc lá.
Ninh Thiên Tâm vội cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi..."
Kết quả, người bị cô đâm phải lại chẳng nói một lời.
Ninh Thiên tâm ngẩng lên, một giây sau, cô liền ngẩn ra.
Điếu thuốc trên tay Mạc Lăng Thiên rơi xuống đất, anh ta hoảng hốt nhìn cô gái trước mắt: "Thiên Tâm..."
/2168
|