Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 226: Tại sao tất cả mọi người đều giúp đỡ anh
/2168
|
“Thật xin lỗi Diễn, em biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ không thế nữa!” Ninh Tuyết Lạc nghiến răng nói những lời này.
Sự việc lần này khiến Tô Diễn thấy áy náy trong lòng khiến anh ta không thể dễ dàng nghi ngờ Ninh Tịch nữa.
Nhưng mà vậy thì sao, nếu anh ta không tin vậy thì tìm cơ hội cho anh ta chính mắt nhìn thấy là được!
Muốn tìm sơ hở của Ninh Tịch thật sự quá dễ dàng lúc trước cô ta với Giang Mục Dã mờ mờ ám ám như vậy bây giờ lại mọc ra một đứa bé, đúng là càng có ý tứ!
Nhưng mà khoảng thời gian này vẫn nên nhịn một chút chờ áy náy của Tô Diễn với Ninh Tịch nhạt đi rồi nói sau...
Dưới tầng trệt trung tâm thương mại, Ninh Tịch chuẩn bị đưa tiểu Bảo về nhà nhưng lại không tìm thấy xe ô tô đâu.
“Ây, xe của chúng ta đâu rồi?” Ninh Tịch mở mịt nói.
Chắc không phải bị trộm rồi chứ?
Nhưng mà sao có thể được, trong xe vẫn còn tài xế mà...
Vệ sĩ theo phía sau lập tức đáp: “Thưa cô, xe của chúng ta đã đi rồi, vừa nãy ông chủ gọi điện đến bảo đợi tan làm ngài ấy sẽ tự mình đến đón cô và tiểu thiếu gia.”
“Ah?” Ninh Tịch vừa nghe đã thấy xoắn xuýt vội vàng nói: "Gì chứ, chúng ta vẫn nên tự đi thôi... nhỡ đâu anh ấy phải tăng ca hoặc có chuyện đột xuất...”
Lời còn chưa dứt, một chiếc xe Maybach vững vàng tiến lại gần, cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt liệt phía sau: “Mua sắm xong rồi?”
Sắc mặt Ninh Tịch cứng đờ, gật đầu một cái.
Bởi vì hai ngày nay cô đều cố gắng ngủ sớm dậy trễ để tránh mặt Lục Đình Kiêu cho nên mặc dù ở cùng một nhà nhưng suốt hai ngày nay hai người chưa từng gặp mặt.
“Về à?”
“Ừ ừ!” Ninh Tịch nhận mệnh mở cửa xe đưa Tiểu Bảo lên sau đó mở cửa ghế phó lái, muốn ngồi lên ghế trước.
Kết quả, một người vệ sĩ mặt mũi kinh hoảng tiến lên nói: “Thưa cô, ghế phó lái không an toàn để tôi ngồi là được rồi, cô ngồi ghế sau đi, ghế sau rất rộng rãi.”
“Ơ...” Ninh Tịch lại một lần nữa nhận mệnh.
Sau khi lên xe, mặc dù có một bánh bao nhỏ ngồi giữa nhưng Ninh Tịch vẫn cố gắng ngồi sát vào cửa xe.
Ngược lại thì thái độ của Lục Đình Kiêu vẫn như thường, đặt một cái laptop trên đùi chăm chú làm việc.
Ninh Tịch thấy vậy thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mười phút sau, Lục Đình Kiêu dường như đã giải quyết xong công việc nên đặt laptop xuống, sau đó ôm lấy Tiểu Bảo đang mơ màng buồn ngủ ngồi vào lòng rồi rất tự nhiên ngồi sát về phía Ninh Tịch.
Khí tức lành lạnh quen thuộc đột nhiên xông vào phạm vi an toàn khiến lông tơ trên người Ninh Tịch dựng đứng lên, cố dán sát vào cánh cửa theo bản năng...
“Ninh Tịch...” Bên tai vang lên giọng nói của Lục Đình Kiêu.
“Hửm? Sao vậy?” Ninh Tịch nghiêng đầu qua.
Lục Đình Kiêu nhìn cô không nhanh không chậm mở miệng: “Cô đang tránh tôi?”
“Ây! Làm... làm gì có! Tại sao tôi phải tránh anh! Chẳng qua là ngoài trời đang có ráng mây đỏ, rất đẹp, tôi muốn ngắm chút thôi... ngắm chút thôi...” Ninh Tịch nói xong vèo một cái lập tức ngồi về vị trí cũ.
Kết quả, không biết anh lái xe lái kiểu gì mà đột nhiên bẻ lái đột ngột khiến cả người Ninh Tịch đổ nhào về phía Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu hơi nhíu mày, đưa một tay ra giữ bả vai cô lại sau đó cũng không để xuống.
“Xin lỗi ông chủ, lúc nãy có cái xe đột nhiên lao nhanh tới!” Lái xe thật thà báo cáo.
Lục Đình Kiêu: “Ừ, lái chậm một chút.” --- Về rồi thưởng riêng.
Trình Phong: “Dạ!”
Ninh Tịch: “...”
Từ quản gia, vệ sĩ cho đến trợ lí... sao cô có cảm giác tất cả mọi người đều đang giúp Lục Đình Kiêu cưa gái là thế nào?
Sự việc lần này khiến Tô Diễn thấy áy náy trong lòng khiến anh ta không thể dễ dàng nghi ngờ Ninh Tịch nữa.
Nhưng mà vậy thì sao, nếu anh ta không tin vậy thì tìm cơ hội cho anh ta chính mắt nhìn thấy là được!
Muốn tìm sơ hở của Ninh Tịch thật sự quá dễ dàng lúc trước cô ta với Giang Mục Dã mờ mờ ám ám như vậy bây giờ lại mọc ra một đứa bé, đúng là càng có ý tứ!
Nhưng mà khoảng thời gian này vẫn nên nhịn một chút chờ áy náy của Tô Diễn với Ninh Tịch nhạt đi rồi nói sau...
Dưới tầng trệt trung tâm thương mại, Ninh Tịch chuẩn bị đưa tiểu Bảo về nhà nhưng lại không tìm thấy xe ô tô đâu.
“Ây, xe của chúng ta đâu rồi?” Ninh Tịch mở mịt nói.
Chắc không phải bị trộm rồi chứ?
Nhưng mà sao có thể được, trong xe vẫn còn tài xế mà...
Vệ sĩ theo phía sau lập tức đáp: “Thưa cô, xe của chúng ta đã đi rồi, vừa nãy ông chủ gọi điện đến bảo đợi tan làm ngài ấy sẽ tự mình đến đón cô và tiểu thiếu gia.”
“Ah?” Ninh Tịch vừa nghe đã thấy xoắn xuýt vội vàng nói: "Gì chứ, chúng ta vẫn nên tự đi thôi... nhỡ đâu anh ấy phải tăng ca hoặc có chuyện đột xuất...”
Lời còn chưa dứt, một chiếc xe Maybach vững vàng tiến lại gần, cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt liệt phía sau: “Mua sắm xong rồi?”
Sắc mặt Ninh Tịch cứng đờ, gật đầu một cái.
Bởi vì hai ngày nay cô đều cố gắng ngủ sớm dậy trễ để tránh mặt Lục Đình Kiêu cho nên mặc dù ở cùng một nhà nhưng suốt hai ngày nay hai người chưa từng gặp mặt.
“Về à?”
“Ừ ừ!” Ninh Tịch nhận mệnh mở cửa xe đưa Tiểu Bảo lên sau đó mở cửa ghế phó lái, muốn ngồi lên ghế trước.
Kết quả, một người vệ sĩ mặt mũi kinh hoảng tiến lên nói: “Thưa cô, ghế phó lái không an toàn để tôi ngồi là được rồi, cô ngồi ghế sau đi, ghế sau rất rộng rãi.”
“Ơ...” Ninh Tịch lại một lần nữa nhận mệnh.
Sau khi lên xe, mặc dù có một bánh bao nhỏ ngồi giữa nhưng Ninh Tịch vẫn cố gắng ngồi sát vào cửa xe.
Ngược lại thì thái độ của Lục Đình Kiêu vẫn như thường, đặt một cái laptop trên đùi chăm chú làm việc.
Ninh Tịch thấy vậy thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mười phút sau, Lục Đình Kiêu dường như đã giải quyết xong công việc nên đặt laptop xuống, sau đó ôm lấy Tiểu Bảo đang mơ màng buồn ngủ ngồi vào lòng rồi rất tự nhiên ngồi sát về phía Ninh Tịch.
Khí tức lành lạnh quen thuộc đột nhiên xông vào phạm vi an toàn khiến lông tơ trên người Ninh Tịch dựng đứng lên, cố dán sát vào cánh cửa theo bản năng...
“Ninh Tịch...” Bên tai vang lên giọng nói của Lục Đình Kiêu.
“Hửm? Sao vậy?” Ninh Tịch nghiêng đầu qua.
Lục Đình Kiêu nhìn cô không nhanh không chậm mở miệng: “Cô đang tránh tôi?”
“Ây! Làm... làm gì có! Tại sao tôi phải tránh anh! Chẳng qua là ngoài trời đang có ráng mây đỏ, rất đẹp, tôi muốn ngắm chút thôi... ngắm chút thôi...” Ninh Tịch nói xong vèo một cái lập tức ngồi về vị trí cũ.
Kết quả, không biết anh lái xe lái kiểu gì mà đột nhiên bẻ lái đột ngột khiến cả người Ninh Tịch đổ nhào về phía Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu hơi nhíu mày, đưa một tay ra giữ bả vai cô lại sau đó cũng không để xuống.
“Xin lỗi ông chủ, lúc nãy có cái xe đột nhiên lao nhanh tới!” Lái xe thật thà báo cáo.
Lục Đình Kiêu: “Ừ, lái chậm một chút.” --- Về rồi thưởng riêng.
Trình Phong: “Dạ!”
Ninh Tịch: “...”
Từ quản gia, vệ sĩ cho đến trợ lí... sao cô có cảm giác tất cả mọi người đều đang giúp Lục Đình Kiêu cưa gái là thế nào?
/2168
|