May mắn cái xe mượn của A Ca lần trước vẫn còn, Ninh Tịch vội vàng thay bộ đồ khác, phóng như bay chạy tới nhà cũ Lục gia.
Cô dựa theo những gì đã nói với Lục Cảnh Lễ mà chạy tới cổng sau của nhà cũ, từ phía xa đã thấy Lục Cảnh Lễ đang nôn nóng đi qua đi lại.
"Tiểu Tịch Tịch, rốt cuộc cô cũng tới!"
"Tiểu Bảo đâu?"
"Còn ở trong phòng! Mau vào với tôi!"
"Tôi có thể vào không? Có bị phát hiện không?"
"Không sao, ba tôi hôm nay tới thành phố A rồi, sáng mai mới về cơ, người giúp việc cũng bị điều đi hết rồi, thật ra thì mẹ tôi không có gì phản đối, bà ấy chỉ cần Tiểu Bảo vui vẻ là được. Chỉ có ba tôi quá cố chấp, nói kiểu gì cũng không thông..." Lục Cảnh Lễ vừa dẫn đường vừa làu bà làu bàu oán trách.
Ninh Tịch đi tới một nửa thì đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên phía trên một cái.
"Tiểu Tịch Tịch, đi thôi! Cô nhìn cái gì? Lục Cảnh Lễ khó hiểu.
"Không có gì... chỉ là cảm... có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm... Chắc là gần đây dây thần kinh tôi không tốt lắm đi..." Ninh Tịch gãi gãi đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Cảnh Lễ lau mồ hôi, cũng ngẩng đầu lên nhìn phía tầng lầu một cái, trong đầu nghĩ thầm, Tiểu Tịch Tịch, cô không phải bị thần kinh đâu mà là cô quá nhạy cảm!
Anh trai đang tránh ngay trên tầng đó.
Lục Cảnh Lễ dẫn Ninh Tịch tới phòng của Tiểu Bảo: "Ta ta da!!! Tiểu Bảo à, con mau xem ai tới này!"
Tiểu Bảo đang ngồi ngẩn người trên giường, nghe Lục Cảnh Lễ nói cũng chẳng phản ứng gì.
"Chậc..." Lục Cảnh Lễ lúng túng sờ mũi một cái, nhường cho Ninh Tịch: "Cô tới đi!"
Đại khái là vì cận hương tình kiếp1, nên lúc đứng trước Tiểu Bảo thì Ninh Tịch lại không biết nên làm cái gì hay nói cái gì.
1 Cận hương tình kiếp: câu trích trong một bài thơ Đường, có nghĩa là càng tới gần quê thì lòng càng kinh hãi; ở đây ám chỉ việc gặp lại Tiểu Bảo khiến Ninh Tịch hốt hoảng không biết làm thế nào.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu kia: Cô Tiểu Tịch, Tiểu Bảo ngoan ngoãn mà, tại sao cô vẫn không cần Tiểu Bảo...
Cô đã quá coi nhẹ tình cảm của Tiểu Bảo đối với mình, còn tàn nhẫn mà cho rằng nhóc chỉ là con nít thôi, một thời gian rồi cũng sẽ quên.
Nhưng lại không biết việc cô làm sẽ khiến nhóc bị tổn thương.
"Bảo bối, thật xin lỗi..." Ninh Tịch nhẹ nhàng cầm tay bánh bao nhỏ, mới mấy ngày thôi mà nhóc đã gầy đi một vòng, vất vả lắm mới nuôi lên được tí thịt giờ lại mất rồi.
Tiểu Bảo chỉ run nhẹ lông mi, trừ cái này ra không có bất cứ phản ứng gì khác.
Mà Ninh Tịch nói xong câu này cũng trầm mặc.
Trừ một câu xin lỗi ra, cô không biết có thể nói cái gì.
Bởi vì cô không thể đưa ra bất cứ cam kết nào, cũng không thể đáp ứng sẽ ở mãi bên cạnh Tiểu Bảo...
Cô phải nghĩ cách để vực dậy tinh thần của Tiểu Bảo.
Lục Cảnh Lễ nhìn Tiểu Bảo vẫn ngơ ngác như cũ, lại thấy Ninh Tịch không nói gì nữa, anh ta không nhịn được mà sốt ruột.
Sao cảnh này không giống những gì anh ta tưởng tượng chứ hả? Sao Tiểu Bảo lại chẳng phản ứng gì?
Chắc không phải bệnh tình của Tiểu Bảo nghiêm trọng đến nỗi, ngay cả Ninh Tịch cũng không có biện pháp để thằng bé tốt lên đấy chứ?
"Nhị thiếu, tôi có một yêu cầu quá đáng." Ninh Tịch đột nhiên mở miệng.
"Hả? Chuyện gì? Cô nói đi!"
"Tối nay tôi có thể đưa Tiểu Bảo đi không?"
"Hả? Cô muốn dẫn Tiểu Bảo đi?" Lục Cảnh Lễ hoảng sợ.
"Đúng, ở đây tôi luôn phải cảnh giác xem có người tới hay có ai phát hiện ra hay không, nên không có cách nào nói chuyện thật tốt với Tiểu Bảo được. Hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì Tiểu Bảo đã ở đây rất nhiều ngày rồi? Thằng bé cần phải đổi hoàn cảnh để bớt bí bách!"
Cô dựa theo những gì đã nói với Lục Cảnh Lễ mà chạy tới cổng sau của nhà cũ, từ phía xa đã thấy Lục Cảnh Lễ đang nôn nóng đi qua đi lại.
"Tiểu Tịch Tịch, rốt cuộc cô cũng tới!"
"Tiểu Bảo đâu?"
"Còn ở trong phòng! Mau vào với tôi!"
"Tôi có thể vào không? Có bị phát hiện không?"
"Không sao, ba tôi hôm nay tới thành phố A rồi, sáng mai mới về cơ, người giúp việc cũng bị điều đi hết rồi, thật ra thì mẹ tôi không có gì phản đối, bà ấy chỉ cần Tiểu Bảo vui vẻ là được. Chỉ có ba tôi quá cố chấp, nói kiểu gì cũng không thông..." Lục Cảnh Lễ vừa dẫn đường vừa làu bà làu bàu oán trách.
Ninh Tịch đi tới một nửa thì đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên phía trên một cái.
"Tiểu Tịch Tịch, đi thôi! Cô nhìn cái gì? Lục Cảnh Lễ khó hiểu.
"Không có gì... chỉ là cảm... có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm... Chắc là gần đây dây thần kinh tôi không tốt lắm đi..." Ninh Tịch gãi gãi đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lục Cảnh Lễ lau mồ hôi, cũng ngẩng đầu lên nhìn phía tầng lầu một cái, trong đầu nghĩ thầm, Tiểu Tịch Tịch, cô không phải bị thần kinh đâu mà là cô quá nhạy cảm!
Anh trai đang tránh ngay trên tầng đó.
Lục Cảnh Lễ dẫn Ninh Tịch tới phòng của Tiểu Bảo: "Ta ta da!!! Tiểu Bảo à, con mau xem ai tới này!"
Tiểu Bảo đang ngồi ngẩn người trên giường, nghe Lục Cảnh Lễ nói cũng chẳng phản ứng gì.
"Chậc..." Lục Cảnh Lễ lúng túng sờ mũi một cái, nhường cho Ninh Tịch: "Cô tới đi!"
Đại khái là vì cận hương tình kiếp1, nên lúc đứng trước Tiểu Bảo thì Ninh Tịch lại không biết nên làm cái gì hay nói cái gì.
1 Cận hương tình kiếp: câu trích trong một bài thơ Đường, có nghĩa là càng tới gần quê thì lòng càng kinh hãi; ở đây ám chỉ việc gặp lại Tiểu Bảo khiến Ninh Tịch hốt hoảng không biết làm thế nào.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu kia: Cô Tiểu Tịch, Tiểu Bảo ngoan ngoãn mà, tại sao cô vẫn không cần Tiểu Bảo...
Cô đã quá coi nhẹ tình cảm của Tiểu Bảo đối với mình, còn tàn nhẫn mà cho rằng nhóc chỉ là con nít thôi, một thời gian rồi cũng sẽ quên.
Nhưng lại không biết việc cô làm sẽ khiến nhóc bị tổn thương.
"Bảo bối, thật xin lỗi..." Ninh Tịch nhẹ nhàng cầm tay bánh bao nhỏ, mới mấy ngày thôi mà nhóc đã gầy đi một vòng, vất vả lắm mới nuôi lên được tí thịt giờ lại mất rồi.
Tiểu Bảo chỉ run nhẹ lông mi, trừ cái này ra không có bất cứ phản ứng gì khác.
Mà Ninh Tịch nói xong câu này cũng trầm mặc.
Trừ một câu xin lỗi ra, cô không biết có thể nói cái gì.
Bởi vì cô không thể đưa ra bất cứ cam kết nào, cũng không thể đáp ứng sẽ ở mãi bên cạnh Tiểu Bảo...
Cô phải nghĩ cách để vực dậy tinh thần của Tiểu Bảo.
Lục Cảnh Lễ nhìn Tiểu Bảo vẫn ngơ ngác như cũ, lại thấy Ninh Tịch không nói gì nữa, anh ta không nhịn được mà sốt ruột.
Sao cảnh này không giống những gì anh ta tưởng tượng chứ hả? Sao Tiểu Bảo lại chẳng phản ứng gì?
Chắc không phải bệnh tình của Tiểu Bảo nghiêm trọng đến nỗi, ngay cả Ninh Tịch cũng không có biện pháp để thằng bé tốt lên đấy chứ?
"Nhị thiếu, tôi có một yêu cầu quá đáng." Ninh Tịch đột nhiên mở miệng.
"Hả? Chuyện gì? Cô nói đi!"
"Tối nay tôi có thể đưa Tiểu Bảo đi không?"
"Hả? Cô muốn dẫn Tiểu Bảo đi?" Lục Cảnh Lễ hoảng sợ.
"Đúng, ở đây tôi luôn phải cảnh giác xem có người tới hay có ai phát hiện ra hay không, nên không có cách nào nói chuyện thật tốt với Tiểu Bảo được. Hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì Tiểu Bảo đã ở đây rất nhiều ngày rồi? Thằng bé cần phải đổi hoàn cảnh để bớt bí bách!"
/2168
|