Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 490: Chắc không phải đang ghen đấy chứ?
/2168
|
Cung Thượng Trạch cũng không biết có phải mình bị ảo giác không, nhưng không hiểu sao cậu cứ có cảm giác người đàn ông trước mặt luôn tồn tại một địch ý mãnh liệt với cậu?
Hơn nữa, từ lúc người đàn ông này bắt đầu xuất hiện, cậu càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt khiếp người....
Ninh Tịch tiếp tục giới thiệu cho Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, để tôi giới thiệu với anh, đây là Cung Thượng Trạch, là..."
Lúc này, Ninh Tịch rốt cuộc cũng ý thức được việc sắc mặt của Lục Đình Kiêu có gì đó không đúng, nhưng cô không biết rốt cuộc là không đúng ở đâu nên cô vẫn trì độn tiếp tục nói: "Là một người bạn tôi quen lúc ở Los Angeles, là một nhà thiết kế rất có tài..."
Chuyện gì vậy? Không chỉ riêng sắc mặt Lục Đình Kiêu có vấn đề, hình như ngay đến vẻ mặt của Trình Phong cũng kì kì sao ấy?
Chẳng lẽ cô nói gì sai rồi sao?
Ninh Tịch lập tức đổi chủ đề: "Boss đại nhân, muộn thế này rồi mà anh vẫn tới đón tôi, thật sự làm phiền anh quá!"
"Không phiền, thuận đường."
"Ờ... Thuận đường..." Sân bay mà cũng thuận đường sao?
Ninh Tịch cạn lời, phát hiện ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn luôn hướng về phía vai mình... Lại sao vậy?
Lục Đình Kiêu vươn tay ra, động tác tự nhiên tháo áo trên người cô xuống, sau đó cởi áo khoác của mình ra khoác lại vào vai cô: "Cái này dày hơn."
"Hả, cảm ơn..." Ninh Tịch ngơ ngác gật đầu.
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn cố nhịn lại không hỏi nhiều nữa, giúp cô mở cửa xe: "Lên xe đi, bên ngoài lạnh."
Một đằng, Trình Phong cũng mở ghế phó lái ra: "Anh Cung, anh ngồi chỗ này đi, phía sau có đồ, không ngồi được."
"Được." Cung Thượng Trạch cũng là người đơn giản, không nghĩ nhiều, ngồi luôn vào ghế phó lái.
Xe từ từ khởi động, mới đầu không ai nói gì cả.
Lục Đình Kiêu thản nhiên nhìn cậu thanh niên ngồi ghế trước, trông sạch sẽ tuấn tú, có vẻ xấp xỉ tuổi Ninh Tịch, ban nãy lúc thấy hai người đứng cạnh nhau, tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thật trông rất xứng...
Muốn biết giữa hai người có quan hệ gì, thật ra cũng chỉ cần hỏi một câu là được, nhưng anh lại không thể hỏi ra miệng, anh không danh không phận lấy tư cách gì mà hỏi chuyện đời tư của cô?
Ninh Tịch có ngu đến mấy cũng có thể cảm giác được tâm trạng của Lục Đình Kiêu tối nay rất kém, thế nên cô cũng không dám ho he gì nữa.
Vậy nên cả xe chìm trong sự im lặng dọa người, bầu không khí có thể nói là quỷ dị.
Lúc này, nội tâm của Trình Phong đều đang vang vọng, Nhị thiếu, cậu ở nơi đâu thì mau về đi, một mình tôi không chịu nổi nữa rồi...
"Hắt xì..." Chắc vừa xong Ninh Tịch đứng bên ngoài bị gió thổi, nên lại hắt xì thêm cái nữa.
Lục Đình Kiêu miết miết đầu lông mày, điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng vẫn là người đầu tiên phá vỡ im lặng: "Trình Phong, chỉnh điều hòa cao lên một chút nữa đi."
Nói xong, anh lấy chăn phủ cho Ninh Tịch, sau đó đưa cho cô bữa ăn khuya đã chuẩn bị từ trước.
Ninh Tịch bị một chuỗi động tác của Lục Đình Kiêu làm cho ngớ ra: "Boss đại nhân, ngài chuẩn bị đầy đủ quá, vi thần có hơi bất ngờ đấy!"
"Không cần bất ngờ, em là công thần, lần này em làm rất tốt."
Ninh Tịch nhận lấy hộp cơm, lén đưa mắt nhìn gương mặt lạnh tanh kia của Lục Đình Kiêu, đúng là không có sức thuyết phục gì cả: "Thật sao? Nhưng... Sao tôi cứ có cảm giác anh đang không vui vậy?"
Từ lúc gặp anh tới giờ, cô cứ có cảm giác anh rất lạ.
Lục Đình Kiêu hít sâu một hơi, cố gắng khống chế sự ấu trĩ mà ngay đến anh cũng chán ghét này: "Không có gì không vui cả."
"Lừa người... Rõ ràng là không vui mà..." Ninh Tịch cắn đũa, nhỏ giọng nói.
Vừa dứt lời, ánh mắt cô vô thức nhìn vào Cung Thượng Trạch đang ngồi ở ghế trước...
Cung Thượng Trạch...
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện mà cô hoàn toàn không hề nghĩ tới!
Boss đại nhân, chắc không phải là... anh… đang... ghen đấy chứ?!
Hơn nữa, từ lúc người đàn ông này bắt đầu xuất hiện, cậu càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt khiếp người....
Ninh Tịch tiếp tục giới thiệu cho Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, để tôi giới thiệu với anh, đây là Cung Thượng Trạch, là..."
Lúc này, Ninh Tịch rốt cuộc cũng ý thức được việc sắc mặt của Lục Đình Kiêu có gì đó không đúng, nhưng cô không biết rốt cuộc là không đúng ở đâu nên cô vẫn trì độn tiếp tục nói: "Là một người bạn tôi quen lúc ở Los Angeles, là một nhà thiết kế rất có tài..."
Chuyện gì vậy? Không chỉ riêng sắc mặt Lục Đình Kiêu có vấn đề, hình như ngay đến vẻ mặt của Trình Phong cũng kì kì sao ấy?
Chẳng lẽ cô nói gì sai rồi sao?
Ninh Tịch lập tức đổi chủ đề: "Boss đại nhân, muộn thế này rồi mà anh vẫn tới đón tôi, thật sự làm phiền anh quá!"
"Không phiền, thuận đường."
"Ờ... Thuận đường..." Sân bay mà cũng thuận đường sao?
Ninh Tịch cạn lời, phát hiện ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn luôn hướng về phía vai mình... Lại sao vậy?
Lục Đình Kiêu vươn tay ra, động tác tự nhiên tháo áo trên người cô xuống, sau đó cởi áo khoác của mình ra khoác lại vào vai cô: "Cái này dày hơn."
"Hả, cảm ơn..." Ninh Tịch ngơ ngác gật đầu.
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn cố nhịn lại không hỏi nhiều nữa, giúp cô mở cửa xe: "Lên xe đi, bên ngoài lạnh."
Một đằng, Trình Phong cũng mở ghế phó lái ra: "Anh Cung, anh ngồi chỗ này đi, phía sau có đồ, không ngồi được."
"Được." Cung Thượng Trạch cũng là người đơn giản, không nghĩ nhiều, ngồi luôn vào ghế phó lái.
Xe từ từ khởi động, mới đầu không ai nói gì cả.
Lục Đình Kiêu thản nhiên nhìn cậu thanh niên ngồi ghế trước, trông sạch sẽ tuấn tú, có vẻ xấp xỉ tuổi Ninh Tịch, ban nãy lúc thấy hai người đứng cạnh nhau, tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thật trông rất xứng...
Muốn biết giữa hai người có quan hệ gì, thật ra cũng chỉ cần hỏi một câu là được, nhưng anh lại không thể hỏi ra miệng, anh không danh không phận lấy tư cách gì mà hỏi chuyện đời tư của cô?
Ninh Tịch có ngu đến mấy cũng có thể cảm giác được tâm trạng của Lục Đình Kiêu tối nay rất kém, thế nên cô cũng không dám ho he gì nữa.
Vậy nên cả xe chìm trong sự im lặng dọa người, bầu không khí có thể nói là quỷ dị.
Lúc này, nội tâm của Trình Phong đều đang vang vọng, Nhị thiếu, cậu ở nơi đâu thì mau về đi, một mình tôi không chịu nổi nữa rồi...
"Hắt xì..." Chắc vừa xong Ninh Tịch đứng bên ngoài bị gió thổi, nên lại hắt xì thêm cái nữa.
Lục Đình Kiêu miết miết đầu lông mày, điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng vẫn là người đầu tiên phá vỡ im lặng: "Trình Phong, chỉnh điều hòa cao lên một chút nữa đi."
Nói xong, anh lấy chăn phủ cho Ninh Tịch, sau đó đưa cho cô bữa ăn khuya đã chuẩn bị từ trước.
Ninh Tịch bị một chuỗi động tác của Lục Đình Kiêu làm cho ngớ ra: "Boss đại nhân, ngài chuẩn bị đầy đủ quá, vi thần có hơi bất ngờ đấy!"
"Không cần bất ngờ, em là công thần, lần này em làm rất tốt."
Ninh Tịch nhận lấy hộp cơm, lén đưa mắt nhìn gương mặt lạnh tanh kia của Lục Đình Kiêu, đúng là không có sức thuyết phục gì cả: "Thật sao? Nhưng... Sao tôi cứ có cảm giác anh đang không vui vậy?"
Từ lúc gặp anh tới giờ, cô cứ có cảm giác anh rất lạ.
Lục Đình Kiêu hít sâu một hơi, cố gắng khống chế sự ấu trĩ mà ngay đến anh cũng chán ghét này: "Không có gì không vui cả."
"Lừa người... Rõ ràng là không vui mà..." Ninh Tịch cắn đũa, nhỏ giọng nói.
Vừa dứt lời, ánh mắt cô vô thức nhìn vào Cung Thượng Trạch đang ngồi ở ghế trước...
Cung Thượng Trạch...
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện mà cô hoàn toàn không hề nghĩ tới!
Boss đại nhân, chắc không phải là... anh… đang... ghen đấy chứ?!
/2168
|