Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 523: Chị dâu ơi, chị ở đâu thì mau mau về đi!
/2168
|
Sau khi giao lưu thân thiết với các nhân viên xong, Lục Cảnh Lễ liền đẩy cửa văn phòng làm việc của anh Hai nhà mình.
"Anh Hai! Em về rồi!!! Một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi là đã qua bao nhiêu cái ba thu rồi, có phải anh rất nhớ em không… ối…!"
Ngay sau khi nhìn rõ ông anh trai mình đang ngồi trước bàn làm việc, Lục Cảnh Lễ đần ra mất một giây, rồi sau đó liền che mắt, gào lên với cái giọng không thể nào tin nổi…
"Móa!!!Fuckkkk! Tôi nhìn thấy cái gì thế này!?"
Anh Hai đang mặc cái gì vậy? Là cái gì thế??
Anh ta còn tưởng lần trước anh ấy mặc màu xanh Saphire đã là kỳ tích lắm rồi...
Thế mà hôm nay còn nhìn thấy ông anh nhà mình mặc màu đỏ! Màu đỏ đấy, màu đỏ đấy! Trời ơi! Anh ta dám thề rằng, cả đời ông anh mình chưa bao giờ mặc cái loại màu này!
Không cần hỏi cũng biết cái gu thẩm mỹ này là của ai!
Còn chưa hết kinh ngạc thì anh ta lại nhìn thấy Tiểu Bảo đang nằm bò trên bệ cửa sổ mặc đồ đôi cha con cùng màu…
Lại thêm một mũi tên xuyên tim nữa...
"Ôi má ơi! Không thể thế này được, không thể thế này được! Tôi vừa mới quay về mà đã hành tôi thế này rồi! Có ai không, chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi muốn quay về hòn đảo nhỏ cô đơn ở Bắc Bán Cầu…"
Cuối cùng sau khi tỉnh táo lại, Lục Cảnh Lễ quyết đoán bắt đầu quay sang tám chuyện.
Anh ta bu đến, đê tiện sờ sờ quần áo của ông anh: "Chị dâu em tặng đấy à? Xem ra trong khoảng thời gian em không có ở đây, tiến triển của hai người cũng không tệ đâu nhỉ? Đúng không? Đúng không? Em nghe nói Tiểu Bảo nhà chúng ta đã mở miệng nói chuyện rồi thế cho nên đón ngay chuyến bay sớm nhất về đây đấy! Có thật là Tiểu Bảo đã nói chuyện được rồi không?"
Nói rồi không đợi anh mình trả lời liền bổ nhào đến trước mặt Tiểu Bảo, vẻ mặt nịnh nọt: "Tiểu Bảo bảo bối, mau gọi chú đi! Nhanh nào! Nhanh nào, vì để nghe tiếng chú này của con, chú còn vứt luôn cả mấy cô em nóng bỏng để về đây đấy!"
Tiểu Bảo nhìn cái vẻ mặt ngu si của Lục Cảnh Lễ một cái liền cúi đầu xuống lúi húi viết mấy chữ.
Lục Cảnh Lễ cũng dí sát theo nhìn xem liền thấy Tiểu Bảo viết một câu: [Con có phải là bé bi mà cô Tiểu Tịch thích nhất không?]
"Hả?" Lục Cảnh Lễ bị câu này làm cho ú ớ, nhưng vì dẻo mồm cho nên anh ta vô thức đáp lại: "Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên rồi!"
Đôi mắt của Tiểu Bảo cục cưng sáng rực lên, viết tiếp: [Vậy tại sao cô Tiểu Tịch vẫn chưa đến đón con?]
Lục Đình Kiêu ngồi trước bàn làm việc liếc qua hai chú cháu một cái, hiếm thấy lắm mới tốt bụng được lần mà giải thích tình hình cho Lục Cảnh Lễ: "Trong khoảng thời gian sắp tới Tiểu Bảo sẽ ở cùng với Ninh Tịch, nhưng mà hôm nay Ninh Tịch có việc bận, anh tạm thời trông thằng bé một lúc."
Lục Cảnh Lễ nghe liền hiểu, đáp lại: "Tiểu Bảo đừng sốt ruột nha, cô Tiểu Tịch của con vì muốn đón con sớm hơn một chút mà bây giờ đang bận túi bụi kìa."
Bánh bao nhỏ: [Công việc quan trọng hơn hay con quan trọng hơn?]
Lục Cảnh Lễ: "À, đương nhiên là con quan trọng hơn rồi!"
Bánh Bao nhỏ: [Vậy tại sao cô Tiểu Tịch không đến đón con?]
Lục Cảnh Lễ: "..." Hình như có gì đó sai sai, sao lại quay về vấn đề này rồi?
...
Thấy Tiểu Bảo quấn lấy Lục Cảnh Lễ, Lục Đình Kiêu khẽ thở phào một cái, cuối cùng có thể yên tâm làm việc rồi.
Nửa tiếng sau, Lục Cảnh Lễ bị Tiểu Bảo giơ bảng chạy theo phía sau truy ôm đầu chạy trối chết, gào lên một tiếng đầy đau khổ: "Ôi giời ơi! Tiểu Bảo, con tha cho chú đi!!! Đừng hỏi nữa mà!!!"
Có là người dẻo miệng như Lục Cảnh Lễ cũng không chịu nổi công kích tinh thần của Tiểu Bảo.
Lục Cảnh Lễ liếc mắt thấy ông anh vẫn đang thản nhiên làm việc thế mới bừng tỉnh, thảo nào lại tốt bụng giải thích tình hình cho anh thế, hóa ra là đang bẫy anh.
Fuck! Tại sao vừa mới về lại bị rơi vào bẫy rồi!
Sau cùng, Lục Cảnh Lễ vốn đang quần lửng áo hoa, chân xỏ tông đầy hào hứng thì giờ phải nằm gục trên sofa, hai mắt vô thần, yếu ớt giơ tay lên: "Chị dâu… chị ở đâu thì mau mau về đi…"
"Anh Hai! Em về rồi!!! Một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi là đã qua bao nhiêu cái ba thu rồi, có phải anh rất nhớ em không… ối…!"
Ngay sau khi nhìn rõ ông anh trai mình đang ngồi trước bàn làm việc, Lục Cảnh Lễ đần ra mất một giây, rồi sau đó liền che mắt, gào lên với cái giọng không thể nào tin nổi…
"Móa!!!Fuckkkk! Tôi nhìn thấy cái gì thế này!?"
Anh Hai đang mặc cái gì vậy? Là cái gì thế??
Anh ta còn tưởng lần trước anh ấy mặc màu xanh Saphire đã là kỳ tích lắm rồi...
Thế mà hôm nay còn nhìn thấy ông anh nhà mình mặc màu đỏ! Màu đỏ đấy, màu đỏ đấy! Trời ơi! Anh ta dám thề rằng, cả đời ông anh mình chưa bao giờ mặc cái loại màu này!
Không cần hỏi cũng biết cái gu thẩm mỹ này là của ai!
Còn chưa hết kinh ngạc thì anh ta lại nhìn thấy Tiểu Bảo đang nằm bò trên bệ cửa sổ mặc đồ đôi cha con cùng màu…
Lại thêm một mũi tên xuyên tim nữa...
"Ôi má ơi! Không thể thế này được, không thể thế này được! Tôi vừa mới quay về mà đã hành tôi thế này rồi! Có ai không, chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi muốn quay về hòn đảo nhỏ cô đơn ở Bắc Bán Cầu…"
Cuối cùng sau khi tỉnh táo lại, Lục Cảnh Lễ quyết đoán bắt đầu quay sang tám chuyện.
Anh ta bu đến, đê tiện sờ sờ quần áo của ông anh: "Chị dâu em tặng đấy à? Xem ra trong khoảng thời gian em không có ở đây, tiến triển của hai người cũng không tệ đâu nhỉ? Đúng không? Đúng không? Em nghe nói Tiểu Bảo nhà chúng ta đã mở miệng nói chuyện rồi thế cho nên đón ngay chuyến bay sớm nhất về đây đấy! Có thật là Tiểu Bảo đã nói chuyện được rồi không?"
Nói rồi không đợi anh mình trả lời liền bổ nhào đến trước mặt Tiểu Bảo, vẻ mặt nịnh nọt: "Tiểu Bảo bảo bối, mau gọi chú đi! Nhanh nào! Nhanh nào, vì để nghe tiếng chú này của con, chú còn vứt luôn cả mấy cô em nóng bỏng để về đây đấy!"
Tiểu Bảo nhìn cái vẻ mặt ngu si của Lục Cảnh Lễ một cái liền cúi đầu xuống lúi húi viết mấy chữ.
Lục Cảnh Lễ cũng dí sát theo nhìn xem liền thấy Tiểu Bảo viết một câu: [Con có phải là bé bi mà cô Tiểu Tịch thích nhất không?]
"Hả?" Lục Cảnh Lễ bị câu này làm cho ú ớ, nhưng vì dẻo mồm cho nên anh ta vô thức đáp lại: "Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên rồi!"
Đôi mắt của Tiểu Bảo cục cưng sáng rực lên, viết tiếp: [Vậy tại sao cô Tiểu Tịch vẫn chưa đến đón con?]
Lục Đình Kiêu ngồi trước bàn làm việc liếc qua hai chú cháu một cái, hiếm thấy lắm mới tốt bụng được lần mà giải thích tình hình cho Lục Cảnh Lễ: "Trong khoảng thời gian sắp tới Tiểu Bảo sẽ ở cùng với Ninh Tịch, nhưng mà hôm nay Ninh Tịch có việc bận, anh tạm thời trông thằng bé một lúc."
Lục Cảnh Lễ nghe liền hiểu, đáp lại: "Tiểu Bảo đừng sốt ruột nha, cô Tiểu Tịch của con vì muốn đón con sớm hơn một chút mà bây giờ đang bận túi bụi kìa."
Bánh bao nhỏ: [Công việc quan trọng hơn hay con quan trọng hơn?]
Lục Cảnh Lễ: "À, đương nhiên là con quan trọng hơn rồi!"
Bánh Bao nhỏ: [Vậy tại sao cô Tiểu Tịch không đến đón con?]
Lục Cảnh Lễ: "..." Hình như có gì đó sai sai, sao lại quay về vấn đề này rồi?
...
Thấy Tiểu Bảo quấn lấy Lục Cảnh Lễ, Lục Đình Kiêu khẽ thở phào một cái, cuối cùng có thể yên tâm làm việc rồi.
Nửa tiếng sau, Lục Cảnh Lễ bị Tiểu Bảo giơ bảng chạy theo phía sau truy ôm đầu chạy trối chết, gào lên một tiếng đầy đau khổ: "Ôi giời ơi! Tiểu Bảo, con tha cho chú đi!!! Đừng hỏi nữa mà!!!"
Có là người dẻo miệng như Lục Cảnh Lễ cũng không chịu nổi công kích tinh thần của Tiểu Bảo.
Lục Cảnh Lễ liếc mắt thấy ông anh vẫn đang thản nhiên làm việc thế mới bừng tỉnh, thảo nào lại tốt bụng giải thích tình hình cho anh thế, hóa ra là đang bẫy anh.
Fuck! Tại sao vừa mới về lại bị rơi vào bẫy rồi!
Sau cùng, Lục Cảnh Lễ vốn đang quần lửng áo hoa, chân xỏ tông đầy hào hứng thì giờ phải nằm gục trên sofa, hai mắt vô thần, yếu ớt giơ tay lên: "Chị dâu… chị ở đâu thì mau mau về đi…"
/2168
|