Đới Uy nghiến răng cố ép cái cảm giác chột dạ xuống: "Cô Tịch, cô đừng vội, tôi sẽ xử lý!"
Nói rồi đưa mắt liếc mấy kẻ ở trong đám đông.
Mấy nhà thiết kế nhỏ đó đều dựa vào tài nguyên của Đới Uy mà sống nên hiểu ý của anh ta, lập tức nhao nhao lên kháng nghị…
"Tôi phản đối, chẳng qua chỉ là đi sao chép phong cách thiết kế của người khác rồi đốt đi thôi, thế mà cũng giành được giải à? Nếu thế thì cái giải Kim Đỉnh này thật sự quá dễ để dành được rồi!"
"Đúng vậy đấy! Chúng tôi ai chả đốt được! Thế chẳng phải mọi người chúng tôi ai cũng có thể giành giải à!"
"Cái giải thưởng này đúng là để lòe thiên hạ!"
...
Có người đầu têu, những nhà thiết kế khác cũng không ngồi im được nữa. Nếu như bại dưới tay Đới Uy bọn họ coi như còn tâm phục khẩu phục nhưng đây là một tân binh không biết chui từ đâu ra, quả thật là khó có thể chấp nhận được, dưới sự kích động họ thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ tính công bằng của cuộc thi.
...
"Rốt cuộc ánh mắt của ban giám khảo như thế nào vậy, có khi nào đã bị mua chuộc rồi không?"
"Thật quá thật vọng, không ngờ rằng lần này ngay đến Khúc Quan Dương cũng bị mua!"
"Chúng tôi yêu cầu chấm điểm lại một lần nữa!"
Người dẫn chương trình thấy mọi người phẫn nộ kích động, vẻ mặt có chút lúng túng, không ngừng sắp xếp giảng hòa. Nhưng, dưới sự khuyến khích của Đới Uy và Ninh Tuyết Lạc, hiện trường đã sớm lung tung beng, ngay cả mấy vị giám khảo cũng có chút luống cuống, không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía Khúc Quan Dương.
"Ngài Khúc, theo ngài thì nên làm thế nào? Có cần chấm điểm lại một lần nữa không?"
"Ban nãy chúng ta quả thực bị bất ngờ trước vẻ đẹp đó, nhưng mà sau khi xét trên tổng thể, cho 10 điểm hình như cũng có chút không được ổn thỏa lắm!"
"Đúng thế, sức ảnh hưởng của Đới Uy trong giới là rất lớn, nếu chuyện này mà không xử lý tốt, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh dự và uy tín của Kim Đỉnh."
...
Khúc Quan Dương hừ lạnh một tiếng: "Mấy ông giờ càng lớn tuổi càng ngu đi đấy à? Rốt cuộc chúng ta là giám khảo hay bọn họ mới là giám khảo? Nếu ai cũng hiểu thì còn cần chúng ta chấm điểm làm gì nữa? Còn nữa, các vị ngồi đây là để làm gì? Chỉ tùy tiện mấy câu nói là khiến các vị thay đổi quyết định của mình thì các vị còn làm giám khảo làm gì nữa?"
Mấy vị giám khảo bị phê bình đến nỗi xấu hổ sờ sờ mũi, không nói được lời nào.
Mắng xong mấy vị giám khảo, Khúc Quan Dương cầm lấy mic: "Ha ha ha, xem ra có người hoài nghi phần chấm điểm của chúng tôi!"
"Đó là vì lần chấm điểm này của các vị thật khiến cho mọi người không có cách nào chấp nhận nổi! Người này rõ ràng là sao chép tác phẩm của người khác! Cho dù có đốt đi cũng không che dấu được sự thật này! Đây chính là giấu đầu hở đuôi!" Ai đó trong số quần chúng phẫn nộ nói, thu hút rất nhiều người phụ họa.
Ánh mắt của Khúc Quan Dương trở nên lạnh lẽo, ông liếc qua tất cả mọi người ở đây, mặt không biểu cảm lên tiếng: "Thứ nhất, các người cứ nhao nhao gào lên là sao chép, nhưng mà định nghĩa của sao chép là gì? Phong cách của Trung Hoa, yếu tố truyền thống, ai cũng có thể làm được, đây là đề tài chung chứ không phải của riêng ai, có thể làm khiến nó trở nên nổi bật hay không đó là bản lĩnh của từng người."
"Thứ hai, ha ha ha, các cô các cậu bảo có thể đốt được à? Vậy ai trong các cô các cậu nghĩ ra được việc đốt cháy tác phẩm của mình nào? Ai nghĩ đến? Sao không làm sớm đi? Tạo sao ngay lúc mới bắt đầu không đi đốt luôn đi?"
Câu hỏi của Khúc Quan Dương khiến những nhà thiết kế lên tiếng vừa rồi câm nín.
Trong vấn đề này bọn họ quả thực là cả vú lấp miệng em, đốt quần áo thì ai cũng làm được nhưng khó ở cái là có nghĩ ra được phương pháp này hay không thôi, cho nên lúc tác phẩm lên sàn mới khiến mọi người kinh ngạc đến thế.
"Kể cả có là như thế nhưng bàn về thực lực, cái tên X đó hoàn toàn không thể so được với David mà!" Vẫn có kẻ không cam lòng nói.
Ngữ điệu của Khúc Quan Dương càng nghiêm khắc: "Hừ, là một nhà thiết kế, tôi thấy các cô các cậu hoàn toàn không rõ ràng mình đang làm cái gì, cái giải này là thi về cái gì?"
Nói rồi đưa mắt liếc mấy kẻ ở trong đám đông.
Mấy nhà thiết kế nhỏ đó đều dựa vào tài nguyên của Đới Uy mà sống nên hiểu ý của anh ta, lập tức nhao nhao lên kháng nghị…
"Tôi phản đối, chẳng qua chỉ là đi sao chép phong cách thiết kế của người khác rồi đốt đi thôi, thế mà cũng giành được giải à? Nếu thế thì cái giải Kim Đỉnh này thật sự quá dễ để dành được rồi!"
"Đúng vậy đấy! Chúng tôi ai chả đốt được! Thế chẳng phải mọi người chúng tôi ai cũng có thể giành giải à!"
"Cái giải thưởng này đúng là để lòe thiên hạ!"
...
Có người đầu têu, những nhà thiết kế khác cũng không ngồi im được nữa. Nếu như bại dưới tay Đới Uy bọn họ coi như còn tâm phục khẩu phục nhưng đây là một tân binh không biết chui từ đâu ra, quả thật là khó có thể chấp nhận được, dưới sự kích động họ thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ tính công bằng của cuộc thi.
...
"Rốt cuộc ánh mắt của ban giám khảo như thế nào vậy, có khi nào đã bị mua chuộc rồi không?"
"Thật quá thật vọng, không ngờ rằng lần này ngay đến Khúc Quan Dương cũng bị mua!"
"Chúng tôi yêu cầu chấm điểm lại một lần nữa!"
Người dẫn chương trình thấy mọi người phẫn nộ kích động, vẻ mặt có chút lúng túng, không ngừng sắp xếp giảng hòa. Nhưng, dưới sự khuyến khích của Đới Uy và Ninh Tuyết Lạc, hiện trường đã sớm lung tung beng, ngay cả mấy vị giám khảo cũng có chút luống cuống, không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía Khúc Quan Dương.
"Ngài Khúc, theo ngài thì nên làm thế nào? Có cần chấm điểm lại một lần nữa không?"
"Ban nãy chúng ta quả thực bị bất ngờ trước vẻ đẹp đó, nhưng mà sau khi xét trên tổng thể, cho 10 điểm hình như cũng có chút không được ổn thỏa lắm!"
"Đúng thế, sức ảnh hưởng của Đới Uy trong giới là rất lớn, nếu chuyện này mà không xử lý tốt, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh dự và uy tín của Kim Đỉnh."
...
Khúc Quan Dương hừ lạnh một tiếng: "Mấy ông giờ càng lớn tuổi càng ngu đi đấy à? Rốt cuộc chúng ta là giám khảo hay bọn họ mới là giám khảo? Nếu ai cũng hiểu thì còn cần chúng ta chấm điểm làm gì nữa? Còn nữa, các vị ngồi đây là để làm gì? Chỉ tùy tiện mấy câu nói là khiến các vị thay đổi quyết định của mình thì các vị còn làm giám khảo làm gì nữa?"
Mấy vị giám khảo bị phê bình đến nỗi xấu hổ sờ sờ mũi, không nói được lời nào.
Mắng xong mấy vị giám khảo, Khúc Quan Dương cầm lấy mic: "Ha ha ha, xem ra có người hoài nghi phần chấm điểm của chúng tôi!"
"Đó là vì lần chấm điểm này của các vị thật khiến cho mọi người không có cách nào chấp nhận nổi! Người này rõ ràng là sao chép tác phẩm của người khác! Cho dù có đốt đi cũng không che dấu được sự thật này! Đây chính là giấu đầu hở đuôi!" Ai đó trong số quần chúng phẫn nộ nói, thu hút rất nhiều người phụ họa.
Ánh mắt của Khúc Quan Dương trở nên lạnh lẽo, ông liếc qua tất cả mọi người ở đây, mặt không biểu cảm lên tiếng: "Thứ nhất, các người cứ nhao nhao gào lên là sao chép, nhưng mà định nghĩa của sao chép là gì? Phong cách của Trung Hoa, yếu tố truyền thống, ai cũng có thể làm được, đây là đề tài chung chứ không phải của riêng ai, có thể làm khiến nó trở nên nổi bật hay không đó là bản lĩnh của từng người."
"Thứ hai, ha ha ha, các cô các cậu bảo có thể đốt được à? Vậy ai trong các cô các cậu nghĩ ra được việc đốt cháy tác phẩm của mình nào? Ai nghĩ đến? Sao không làm sớm đi? Tạo sao ngay lúc mới bắt đầu không đi đốt luôn đi?"
Câu hỏi của Khúc Quan Dương khiến những nhà thiết kế lên tiếng vừa rồi câm nín.
Trong vấn đề này bọn họ quả thực là cả vú lấp miệng em, đốt quần áo thì ai cũng làm được nhưng khó ở cái là có nghĩ ra được phương pháp này hay không thôi, cho nên lúc tác phẩm lên sàn mới khiến mọi người kinh ngạc đến thế.
"Kể cả có là như thế nhưng bàn về thực lực, cái tên X đó hoàn toàn không thể so được với David mà!" Vẫn có kẻ không cam lòng nói.
Ngữ điệu của Khúc Quan Dương càng nghiêm khắc: "Hừ, là một nhà thiết kế, tôi thấy các cô các cậu hoàn toàn không rõ ràng mình đang làm cái gì, cái giải này là thi về cái gì?"
/2168
|