Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 686: Lục Đình Kiêu, anh lên đây đi!
/2168
|
"Đệt! Mẹ nó đúng là nằm không cũng trúng đạn! Tự dưng đúng lúc này lại up cái status như thế không phải chơi nhau quá rồi sao!" Ninh Tịch cáu kỉnh.
"Chị đã cố gắng hết sức để liên hệ với bên Hồ Hồng Đạt rồi, mong là ông ta có thể ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng giờ muộn thế này chắc cũng ngủ mất rồi, tạm thời không liên lạc được. Nếu là hiểu lầm, chỉ cần ông ta đứng ra làm sáng tỏ là tốt rồi nhưng chuyện này thật sự đúng là trùng hợp quá, chân trước em vừa mới có scandal với ông ta, chân sau ông ta đã up cái status khiến người ta hiểu lầm như vậy, sợ là...." Lâm Chi Chi trầm ngâm.
"Có người cố tình muốn chơi em?" Ninh Tịch cau mày: "Chắc không phải đâu... Hồ Hồng Đạt dù sao cũng có thân phận là Tổng giám đốc, ai có khả năng điều khiển ông ta hãm hại em chứ? Hơn nữa, tự rước phiền toái vào người chỉ vì gây chuyện với một minh tinh nhỏ, bị thần kinh à!"
Lâm Chi Chi: "Thế nên chị vẫn cho rằng khả năng cao chỉ là hiểu lầm thôi, sáng mai chị sẽ đích thân tới chỗ của ông ta một chuyến, mong là sẽ không có biến cố gì."
Ninh Tịch gật dầu, "Cũng chỉ có thể đợi tới mai thôi."
"Tạm thời em đừng có bất cứ động tĩnh gì, giờ em ra ngoài chỉ khiến fan càng kích động hơn thôi, giải thích cũng không có ai nghe, chuyện này chỉ có thể để tên Hồ Hồng Đạt đứng ra nói mới được."
"Vâng, em biết rồi."
Sau khi dập diện thoại, Ninh Tịch hiển nhiên không thể ngủ được, cô chốc chốc lại lên mạng xem tình hình.
[Nghiêm khắc yêu cầu phong sát những nghệ sĩ "bẩn", cắt bỏ tất cả đất diễn của Ninh Tịch! Nếu không sẽ kiên quyết chống lại Thiên Hạ]
[Đồng ý! Thời đại này cái giá phải trả cho việc làm sai trái cũng thấp quá rồi đấy, làm ra chuyện tổn thương tới người khác mà còn sống tự do tự tại như thế à, quá kinh tởm!]
[Phương nữ thần của chúng tôi khí chất hơn Ninh Tịch mười dãy phố! Hồ Hồng Đạt có phải mù rồi không?]
[Tiện nhân, đi chết cả nhà đi! Tránh xa Mục Dã của bọn này ra!]
...
Ninh Tịch chống cằm, thở dài.
Thời đại này fan cũng mất khống chế thật đấy, vì cách qua một màn hình máy tính chẳng ai biết ai bên bất luận có nói gì cũng không cần phải trả giá, thế nên càng ngày càng nhiều anh hùng bàn phím xuất hiện, cũng không cần biết sự thật thế nào nói ra những lời vô trách nhiệm còn tự xưng là nghĩa hiệp...
Giờ đã là một giờ sáng rồi, Ninh Tịch vẫn đang lội weibo, tránh để tới lúc xảy ra chuyện gì mới lại không biết.
Đang chuẩn bị đi pha cafe uống cho tỉnh táo, điện thoại bỗng vang lên, có một tin nhắn mới.
[Lục cải xanh: Chưa ngủ à?]
Ninh Tịch đang định trả lời, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó...
Cô vội đi tới cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống. Chân cô đã có thể đi lại từ từ, chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Quả nhiên, cô thấy chiếc xe quen thuộc đỗ dưới lầu, cạnh cửa sổ xe sáng lên một chấm đỏ nhỏ, hình như đang hút thuốc.
[Đường Tiểu Tịch: Anh đang ở dưới nhà em à?]
Ninh Tịch vừa gửi tin nhắn vừa dùng ánh sáng điện thoại vẫy xuống dưới.
Rất nhanh, Ninh Tịch thấy chiếc xe đó mở cửa ra, một người bước từ trong xe xuống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể ngờ ngợ thấy một bóng người cao lớn hơi ngẩng đầu lên.
Tuy không nhìn rõ mặt anh nhưng có thể cảm thấy được là anh đang nhìn cô.
Tim Ninh Tịch hơi đập nhanh, cô gọi luôn điện thoại: "Alo..."
"Ừm."
"Sao anh... sao anh lại ở dưới nhà em?" Ninh Tịch hỏi.
"Không biết." Đầu bên kia truyền tới một giọng nói mát lạnh như mang theo cơn gió đêm, phảng phất vài phần cô đơn.
Không biết?
Trả lời kiểu gì vậy?
Có điều, tim Ninh Tịch bỗng mềm xuống: "Nếu em không phát hiện ra, chắc không phải anh định ở đó cả đêm đấy chứ?"
"Chắc thế."
"Lục Đình Kiêu, anh lên đây đi."
Lục Đình Kiêu sững mất mấy giây sau đó nói: "Thôi không cần đâu."
"Lên đây!"
"Ừm."
"Chị đã cố gắng hết sức để liên hệ với bên Hồ Hồng Đạt rồi, mong là ông ta có thể ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng giờ muộn thế này chắc cũng ngủ mất rồi, tạm thời không liên lạc được. Nếu là hiểu lầm, chỉ cần ông ta đứng ra làm sáng tỏ là tốt rồi nhưng chuyện này thật sự đúng là trùng hợp quá, chân trước em vừa mới có scandal với ông ta, chân sau ông ta đã up cái status khiến người ta hiểu lầm như vậy, sợ là...." Lâm Chi Chi trầm ngâm.
"Có người cố tình muốn chơi em?" Ninh Tịch cau mày: "Chắc không phải đâu... Hồ Hồng Đạt dù sao cũng có thân phận là Tổng giám đốc, ai có khả năng điều khiển ông ta hãm hại em chứ? Hơn nữa, tự rước phiền toái vào người chỉ vì gây chuyện với một minh tinh nhỏ, bị thần kinh à!"
Lâm Chi Chi: "Thế nên chị vẫn cho rằng khả năng cao chỉ là hiểu lầm thôi, sáng mai chị sẽ đích thân tới chỗ của ông ta một chuyến, mong là sẽ không có biến cố gì."
Ninh Tịch gật dầu, "Cũng chỉ có thể đợi tới mai thôi."
"Tạm thời em đừng có bất cứ động tĩnh gì, giờ em ra ngoài chỉ khiến fan càng kích động hơn thôi, giải thích cũng không có ai nghe, chuyện này chỉ có thể để tên Hồ Hồng Đạt đứng ra nói mới được."
"Vâng, em biết rồi."
Sau khi dập diện thoại, Ninh Tịch hiển nhiên không thể ngủ được, cô chốc chốc lại lên mạng xem tình hình.
[Nghiêm khắc yêu cầu phong sát những nghệ sĩ "bẩn", cắt bỏ tất cả đất diễn của Ninh Tịch! Nếu không sẽ kiên quyết chống lại Thiên Hạ]
[Đồng ý! Thời đại này cái giá phải trả cho việc làm sai trái cũng thấp quá rồi đấy, làm ra chuyện tổn thương tới người khác mà còn sống tự do tự tại như thế à, quá kinh tởm!]
[Phương nữ thần của chúng tôi khí chất hơn Ninh Tịch mười dãy phố! Hồ Hồng Đạt có phải mù rồi không?]
[Tiện nhân, đi chết cả nhà đi! Tránh xa Mục Dã của bọn này ra!]
...
Ninh Tịch chống cằm, thở dài.
Thời đại này fan cũng mất khống chế thật đấy, vì cách qua một màn hình máy tính chẳng ai biết ai bên bất luận có nói gì cũng không cần phải trả giá, thế nên càng ngày càng nhiều anh hùng bàn phím xuất hiện, cũng không cần biết sự thật thế nào nói ra những lời vô trách nhiệm còn tự xưng là nghĩa hiệp...
Giờ đã là một giờ sáng rồi, Ninh Tịch vẫn đang lội weibo, tránh để tới lúc xảy ra chuyện gì mới lại không biết.
Đang chuẩn bị đi pha cafe uống cho tỉnh táo, điện thoại bỗng vang lên, có một tin nhắn mới.
[Lục cải xanh: Chưa ngủ à?]
Ninh Tịch đang định trả lời, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó...
Cô vội đi tới cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống. Chân cô đã có thể đi lại từ từ, chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Quả nhiên, cô thấy chiếc xe quen thuộc đỗ dưới lầu, cạnh cửa sổ xe sáng lên một chấm đỏ nhỏ, hình như đang hút thuốc.
[Đường Tiểu Tịch: Anh đang ở dưới nhà em à?]
Ninh Tịch vừa gửi tin nhắn vừa dùng ánh sáng điện thoại vẫy xuống dưới.
Rất nhanh, Ninh Tịch thấy chiếc xe đó mở cửa ra, một người bước từ trong xe xuống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể ngờ ngợ thấy một bóng người cao lớn hơi ngẩng đầu lên.
Tuy không nhìn rõ mặt anh nhưng có thể cảm thấy được là anh đang nhìn cô.
Tim Ninh Tịch hơi đập nhanh, cô gọi luôn điện thoại: "Alo..."
"Ừm."
"Sao anh... sao anh lại ở dưới nhà em?" Ninh Tịch hỏi.
"Không biết." Đầu bên kia truyền tới một giọng nói mát lạnh như mang theo cơn gió đêm, phảng phất vài phần cô đơn.
Không biết?
Trả lời kiểu gì vậy?
Có điều, tim Ninh Tịch bỗng mềm xuống: "Nếu em không phát hiện ra, chắc không phải anh định ở đó cả đêm đấy chứ?"
"Chắc thế."
"Lục Đình Kiêu, anh lên đây đi."
Lục Đình Kiêu sững mất mấy giây sau đó nói: "Thôi không cần đâu."
"Lên đây!"
"Ừm."
/2168
|