Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 868: Không chim chuột nhau thì chết à?
/2168
|
Cảnh quay Giang Mục Dã ôm cô gái kia rồi bật khóc không có bất cứ lời thoại nào, cũng không có bất kì một âm thanh nào, nhưng lại vô cùng xúc động, nỗi đau khốn cùng tựa như cả thế giới trước đều chìm trong nỗi tuyệt vọng mà sụp đổ khiến không ít khán giả rơi lệ.
Cuối phim là cảnh nhiều năm sau, lúc này nam chính và nữ chính chạm mặt nhau ở một khúc cua trên đường, câu chuyện của hai người họ dường như chỉ còn là một kỉ niệm.
Trên thực tế thì lúc này đã chẳng còn ai chú ý đến kết cục của bộ phim như thế nào nữa, bởi vì tất cả đều còn đang chìm trong cái cảnh Giang Mục Dã khóc đến chết lặng bên cô gái kia.
"Được rồi! Tôi rút lại lời tôi nói, cái này không hề phí tiền... chỉ bẳng một cảnh khóc của Giang Mục Dã này thôi... cũng đủ đáng tiền rồi..."
"Hu hu hu... Tôi khóc chết mất! Quả nhiên không phải diễn xuất của Mục Dã nhà tôi có vấn đề! Diễn xuất của cậu ấy vẫn vô cùng xuất sắc!"
"Quan trọng là vai mối tình đầu ấy quá tuyệt! Nhất định là tình đầu quốc dân của tất cả mọi người đó! Là mẫu người mà trong lòng mỗi người đàn ông đều hướng đến!"
"Tôi cuối cùng cũng hiểu bộ phim này muốn truyền tải cái gì, trong cuộc đời của mỗi người đàn ông bao giờ cũng có hai người phụ nữ, một là bông hồng đỏ ở trên giường lưu lại một giọt máu đào, một là bông hồng trắng thuần khiết như ánh trăng trên trời không thể với tới..."
...
Ra khỏi rạp chiếu phim, Giang Mục Dã vẫn trầm mặc suốt đường về.
"Bà cảm thấy bộ phim này thế nào?" Giang Mục Dã đột nhiên mở miệng hỏi.
Ninh Tịch sờ cằm một cái: "Ông muốn nghe tôi nói thật không?"
"Thôi, khỏi." Giang Mục Dã cáu kỉnh nói.
Ninh Tịch không thèm chấp nhặt với con hàng lật mặt còn nhanh hơn con gái này: "Bộ phim này vốn là một bộ phim thị trường, chính bản thân ông cũng biết mà! Chỉ có thể nói là ông hơi đen thôi, lúc Thẩm Miên quay bộ phim này chắc đã không dồn hết tâm trí cho nó cho nên ông cũng không cần phải rầu rĩ làm gì..."
"Tôi đương nhiên là biết rồi, có tiền là được, để ý nhiều như thế làm gì? Kể cả tôi có quay JAV đi chăng nữa thì fan của tôi vẫn áp đảo như cũ..." Giang Mục Dã nói nhưng sắc mặt lại dần dần trầm xuống: "Lúc trước tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng gần đây bỗng dưng thấy cứ như thế này mãi thì chẳng có ý nghĩa gì cả!"
"Thật muốn đập ông một trận quá, người ta hùng hục cả đời cũng chẳng bằng ông nhón chân một cái, một bộ phim quay chơi đã có doanh thu hơn nghìn vạn, đóng JAV cũng có fan mua, ông vừa phải thôi chứ! Ông không giống tôi coi diễn xuất là sự nghiệp, cứ làm gì khiến ông vui vẻ là được rồi!" Ninh Tịch không hề khuyên Giang Mục Dã phải nghiêm túc diễn xuất nữa. Dù sao mỗi người đều có mục đích và lối sống riêng, không nhất thiết phải cưỡng cầu.
Giang Mục Dã tỏ vẻ hận không thể chết đi cho rồi: "Kiếm nhiều tiền để làm cái gì... có nhiều người thích tôi thì sao chứ... chẳng có ý nghĩa gì cả..." Người tôi thích lại không thích tôi, kiếm được nhiều tiền cũng không có người tiêu!
"Tôi lạy ông! Tôi chưa đạt đến cảnh giới coi tiền là rác như ông đâu, tôi phải về thức cả đêm làm kế hoạch kinh doanh với đọc kịch bản để cố mà quăng vó kiếm tiền đây!"
"Thôi thôi thôi, bà biến nhanh đi cái, không ân ái thì chết à!"
"Giề! Bà đây vừa nói chữ nào ân ái hả?"
"Tất cả!"
"Giang Mục Dã, ông chạm mạch hả! À đúng rồi, Boss đại nhân thân yêu của tôi sao đi công tác mãi chưa vể nhỉ, người ta nhớ anh ấy sắp chết rồi hiu hiu ~ đây mới là ân ái hiểu chưa, đầu đất!"
"..."
...
Cuối cùng cũng thoát được cái tên đến thời kì mãn kinh Giang Mục Dã để về nhà, vừa mở cửa thì thấy đèn trong nhà sáng trưng, sau đó lập tức thấy Lục Đình Kiêu đang ôm laptop ngồi làm việc trên ghế salon.
Cuối phim là cảnh nhiều năm sau, lúc này nam chính và nữ chính chạm mặt nhau ở một khúc cua trên đường, câu chuyện của hai người họ dường như chỉ còn là một kỉ niệm.
Trên thực tế thì lúc này đã chẳng còn ai chú ý đến kết cục của bộ phim như thế nào nữa, bởi vì tất cả đều còn đang chìm trong cái cảnh Giang Mục Dã khóc đến chết lặng bên cô gái kia.
"Được rồi! Tôi rút lại lời tôi nói, cái này không hề phí tiền... chỉ bẳng một cảnh khóc của Giang Mục Dã này thôi... cũng đủ đáng tiền rồi..."
"Hu hu hu... Tôi khóc chết mất! Quả nhiên không phải diễn xuất của Mục Dã nhà tôi có vấn đề! Diễn xuất của cậu ấy vẫn vô cùng xuất sắc!"
"Quan trọng là vai mối tình đầu ấy quá tuyệt! Nhất định là tình đầu quốc dân của tất cả mọi người đó! Là mẫu người mà trong lòng mỗi người đàn ông đều hướng đến!"
"Tôi cuối cùng cũng hiểu bộ phim này muốn truyền tải cái gì, trong cuộc đời của mỗi người đàn ông bao giờ cũng có hai người phụ nữ, một là bông hồng đỏ ở trên giường lưu lại một giọt máu đào, một là bông hồng trắng thuần khiết như ánh trăng trên trời không thể với tới..."
...
Ra khỏi rạp chiếu phim, Giang Mục Dã vẫn trầm mặc suốt đường về.
"Bà cảm thấy bộ phim này thế nào?" Giang Mục Dã đột nhiên mở miệng hỏi.
Ninh Tịch sờ cằm một cái: "Ông muốn nghe tôi nói thật không?"
"Thôi, khỏi." Giang Mục Dã cáu kỉnh nói.
Ninh Tịch không thèm chấp nhặt với con hàng lật mặt còn nhanh hơn con gái này: "Bộ phim này vốn là một bộ phim thị trường, chính bản thân ông cũng biết mà! Chỉ có thể nói là ông hơi đen thôi, lúc Thẩm Miên quay bộ phim này chắc đã không dồn hết tâm trí cho nó cho nên ông cũng không cần phải rầu rĩ làm gì..."
"Tôi đương nhiên là biết rồi, có tiền là được, để ý nhiều như thế làm gì? Kể cả tôi có quay JAV đi chăng nữa thì fan của tôi vẫn áp đảo như cũ..." Giang Mục Dã nói nhưng sắc mặt lại dần dần trầm xuống: "Lúc trước tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng gần đây bỗng dưng thấy cứ như thế này mãi thì chẳng có ý nghĩa gì cả!"
"Thật muốn đập ông một trận quá, người ta hùng hục cả đời cũng chẳng bằng ông nhón chân một cái, một bộ phim quay chơi đã có doanh thu hơn nghìn vạn, đóng JAV cũng có fan mua, ông vừa phải thôi chứ! Ông không giống tôi coi diễn xuất là sự nghiệp, cứ làm gì khiến ông vui vẻ là được rồi!" Ninh Tịch không hề khuyên Giang Mục Dã phải nghiêm túc diễn xuất nữa. Dù sao mỗi người đều có mục đích và lối sống riêng, không nhất thiết phải cưỡng cầu.
Giang Mục Dã tỏ vẻ hận không thể chết đi cho rồi: "Kiếm nhiều tiền để làm cái gì... có nhiều người thích tôi thì sao chứ... chẳng có ý nghĩa gì cả..." Người tôi thích lại không thích tôi, kiếm được nhiều tiền cũng không có người tiêu!
"Tôi lạy ông! Tôi chưa đạt đến cảnh giới coi tiền là rác như ông đâu, tôi phải về thức cả đêm làm kế hoạch kinh doanh với đọc kịch bản để cố mà quăng vó kiếm tiền đây!"
"Thôi thôi thôi, bà biến nhanh đi cái, không ân ái thì chết à!"
"Giề! Bà đây vừa nói chữ nào ân ái hả?"
"Tất cả!"
"Giang Mục Dã, ông chạm mạch hả! À đúng rồi, Boss đại nhân thân yêu của tôi sao đi công tác mãi chưa vể nhỉ, người ta nhớ anh ấy sắp chết rồi hiu hiu ~ đây mới là ân ái hiểu chưa, đầu đất!"
"..."
...
Cuối cùng cũng thoát được cái tên đến thời kì mãn kinh Giang Mục Dã để về nhà, vừa mở cửa thì thấy đèn trong nhà sáng trưng, sau đó lập tức thấy Lục Đình Kiêu đang ôm laptop ngồi làm việc trên ghế salon.
/2168
|