"Thế thì có sao, quan trọng nhất vẫn là mình thích! Bọn mình đi mua đi!" Trang Khả Nhi lập tức vui vẻ nói.
"Không cần mua đâu." Ninh Tịch mở lời.
"Hả? Tại sao? Thật ra cậu không cần phải đặt nặng vấn đề thế đâu, chuyện cậu cứu ông nội mình, mình với người nhà rất biết ơn cậu. Nhưng nếu đưa tiền cho cậu thì cảm giác không tôn trọng nhau quá, nên mình chỉ muốn cố gắng hết sức giúp cậu những việc mà mình có thể thôi..."
Ninh Tịch nhìn cô với ánh mắt ôn hòa: "Mình hiểu ý của cậu mà, mình cũng nói rồi, chỉ là tiện tay thì giúp đỡ thôi, cậu không cần phải để tâm đâu. Nếu cậu cứ coi mình là ân nhân thì mình cảm thấy áp lực lắm đấy. Thực ra vì lúc ở chung với cậu mình thấy rất vui, nói chuyện cũng hợp nên mới muốn kết bạn với cậu thôi."
"Mình cũng thế, mình cũng thế!" Trang Khả Nhi gật đầu lia lịa: "Thế nên, cậu cứ xem như đây là quà một người bạn tặng cậu đi!"
Ninh Tịch bật cười: "Thật sự không cần đâu, Tắc Linh là thương hiệu của mình."
"A! Thật hả?" Trang Khả Nhi kinh ngạc.
...
Ninh Tịch vừa đi dạo phố vừa nói chuyện với Trang Khả Nhi, nói mãi cũng không hết chuyện.
Cứ thế bất giác đã tờ mờ tối, hai người tìm một nơi nghỉ chân ăn cơm.
Trang Khả Nhi nghe Ninh Tịch kể về những chuyện thú vị của cô trước đây khi ở nước ngoài và cơ duyên sáng lập lên Tắc Linh, ánh mắt đầy vẻ trông mong: "Tiểu Tịch, thật ngưỡng mộ cậu quá, sống sao mà thoải mái phóng khoáng, đặc sắc thế, đã vậy còn gặp bao chuyện thú vị nữa chứ, có người mình thích, lại có ước mơ và mục tiêu cần nỗ lực, ngày nào cũng sống tràn đầy nhiệt huyết..."
Ninh Tịch không ngờ có ngày mình lại được người khác ngưỡng mộ đến thế: "Nói tới ngưỡng mộ thì cậu mới là người khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ mới đúng chứ?"
Hiện tại, tuy cô đã từng bước đi về phía ánh sáng chói lóa nhưng sau lưng cũng từng là một vùng toàn tăm tối và tuyệt vọng.
Trang Khả Nhi cười khổ: "Phải, mình thì cái gì cũng có, muốn gì cũng dễ dàng có được, nhưng từ bé đến lớn tất cả mọi chuyện đều là làm theo nguyên vọng của mọi người trong nhà... mình căn bản không hề biết bản thân muốn gì, cũng không có gì đặc biệt muốn làm cả. Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải vứt bỏ tâm tư của cá nhân, lấy vinh dự của gia tộc làm tiền đề, như vậy... chẳng lẽ không phải bi ai sao?"
"Ai cũng có phiền não riêng của mình, kể cả người giàu trên thế giới này cũng vậy, có ở trong chăn mới biết chăn có rận!" Ninh Tich vừa nói vừa bất giác nhớ tới Trang Vinh Quang.
Cô bỗng phát hiện, Trang Khả Nhi và Trang Vinh Quang hoàn toàn là hai người ở hai thái cực khác nhau, Trang Khả Nhi là người hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, được nuôi dưỡng thành cô chiêu hoàn mỹ nhất của gia tộc. Còn Trang Vinh Quang lại phản kháng tới cùng, lật đổ hoàn toàn sự kì vọng của gia tộc, trở thành một kẻ tùy tiện, phóng túng...
...
Ăn cơm xong, Ninh Tịch đưa Trang Khả Nhi tới trung tâm trò chơi.
Không thể tưởng tượng được, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên Trang Khả Nhi tới trung tâm trò chơi, cô bé nhìn cái gì trông cũng mới mẻ vô cùng.
"Ông xã, Em muốn con thỏ tai dài kia!"
"Ừ, đợi chút, để ông xã gắp cho em nhé! Không phải chém gió chứ ông xã là cao thủ gắp thú bông đấy!"
"Ông xã giỏi quá! Ông xã cố lên!"
...
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Trang Khả Nhi tò mò nhìn một loạt tủ kính bên cạnh.
Trong đó có các thể loại gấu bông đáng yêu, phía trước cái máy đó, một người đang nhét vài đồng xu vào trong lỗ, sau đó chuyên chú ấn cái nút đỏ phía trên.
"Gắp thú bông, một đồng một lần. Muốn chơi không?" Ninh Tịch hỏi.
"Không cần mua đâu." Ninh Tịch mở lời.
"Hả? Tại sao? Thật ra cậu không cần phải đặt nặng vấn đề thế đâu, chuyện cậu cứu ông nội mình, mình với người nhà rất biết ơn cậu. Nhưng nếu đưa tiền cho cậu thì cảm giác không tôn trọng nhau quá, nên mình chỉ muốn cố gắng hết sức giúp cậu những việc mà mình có thể thôi..."
Ninh Tịch nhìn cô với ánh mắt ôn hòa: "Mình hiểu ý của cậu mà, mình cũng nói rồi, chỉ là tiện tay thì giúp đỡ thôi, cậu không cần phải để tâm đâu. Nếu cậu cứ coi mình là ân nhân thì mình cảm thấy áp lực lắm đấy. Thực ra vì lúc ở chung với cậu mình thấy rất vui, nói chuyện cũng hợp nên mới muốn kết bạn với cậu thôi."
"Mình cũng thế, mình cũng thế!" Trang Khả Nhi gật đầu lia lịa: "Thế nên, cậu cứ xem như đây là quà một người bạn tặng cậu đi!"
Ninh Tịch bật cười: "Thật sự không cần đâu, Tắc Linh là thương hiệu của mình."
"A! Thật hả?" Trang Khả Nhi kinh ngạc.
...
Ninh Tịch vừa đi dạo phố vừa nói chuyện với Trang Khả Nhi, nói mãi cũng không hết chuyện.
Cứ thế bất giác đã tờ mờ tối, hai người tìm một nơi nghỉ chân ăn cơm.
Trang Khả Nhi nghe Ninh Tịch kể về những chuyện thú vị của cô trước đây khi ở nước ngoài và cơ duyên sáng lập lên Tắc Linh, ánh mắt đầy vẻ trông mong: "Tiểu Tịch, thật ngưỡng mộ cậu quá, sống sao mà thoải mái phóng khoáng, đặc sắc thế, đã vậy còn gặp bao chuyện thú vị nữa chứ, có người mình thích, lại có ước mơ và mục tiêu cần nỗ lực, ngày nào cũng sống tràn đầy nhiệt huyết..."
Ninh Tịch không ngờ có ngày mình lại được người khác ngưỡng mộ đến thế: "Nói tới ngưỡng mộ thì cậu mới là người khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ mới đúng chứ?"
Hiện tại, tuy cô đã từng bước đi về phía ánh sáng chói lóa nhưng sau lưng cũng từng là một vùng toàn tăm tối và tuyệt vọng.
Trang Khả Nhi cười khổ: "Phải, mình thì cái gì cũng có, muốn gì cũng dễ dàng có được, nhưng từ bé đến lớn tất cả mọi chuyện đều là làm theo nguyên vọng của mọi người trong nhà... mình căn bản không hề biết bản thân muốn gì, cũng không có gì đặc biệt muốn làm cả. Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải vứt bỏ tâm tư của cá nhân, lấy vinh dự của gia tộc làm tiền đề, như vậy... chẳng lẽ không phải bi ai sao?"
"Ai cũng có phiền não riêng của mình, kể cả người giàu trên thế giới này cũng vậy, có ở trong chăn mới biết chăn có rận!" Ninh Tich vừa nói vừa bất giác nhớ tới Trang Vinh Quang.
Cô bỗng phát hiện, Trang Khả Nhi và Trang Vinh Quang hoàn toàn là hai người ở hai thái cực khác nhau, Trang Khả Nhi là người hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, được nuôi dưỡng thành cô chiêu hoàn mỹ nhất của gia tộc. Còn Trang Vinh Quang lại phản kháng tới cùng, lật đổ hoàn toàn sự kì vọng của gia tộc, trở thành một kẻ tùy tiện, phóng túng...
...
Ăn cơm xong, Ninh Tịch đưa Trang Khả Nhi tới trung tâm trò chơi.
Không thể tưởng tượng được, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên Trang Khả Nhi tới trung tâm trò chơi, cô bé nhìn cái gì trông cũng mới mẻ vô cùng.
"Ông xã, Em muốn con thỏ tai dài kia!"
"Ừ, đợi chút, để ông xã gắp cho em nhé! Không phải chém gió chứ ông xã là cao thủ gắp thú bông đấy!"
"Ông xã giỏi quá! Ông xã cố lên!"
...
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Trang Khả Nhi tò mò nhìn một loạt tủ kính bên cạnh.
Trong đó có các thể loại gấu bông đáng yêu, phía trước cái máy đó, một người đang nhét vài đồng xu vào trong lỗ, sau đó chuyên chú ấn cái nút đỏ phía trên.
"Gắp thú bông, một đồng một lần. Muốn chơi không?" Ninh Tịch hỏi.
/2168
|