"Cảnh này là hành động đầu tiên của bộ phim, bởi vì định kiến cùng thể loại phim, cảnh này được cho là ảnh hưởng lớn nhất từ khán giả tới nền tảng ban đầu của cả bộ phim, cho nên cậu nhất định phải phát huy mị lực của bản thân đến mức tối đa, liếc mắt một cái phải chạm đến trái tim khán giả… Nói trắng ra cảnh này cậu phải chơi lớn, có thể hay không?”
Thẩm Miên nói nửa ngày, cuối cùng cũng nói đến tư tưởng trọng tâm, cảnh này phải khiến cho khán giả kinh ngạc toàn bộ.
Hơn nữa, là nam chính cùng với nữ chính giả trai, hai người cần thiết có thế lực ngang nhau, không phân cao thấp.
Thẩm Hãn Thần nghe Thẩm Miên dong dài nửa ngày, ừ vài tiếng, lại có chút không cho là đúng.
Lôi kéo hắn nói nhiều như vậy, còn không bằng đi nói cho Ninh Tịch đi, diễn cảnh này thì người cần lo lắng phải là Ninh Tịch mới đúng chứ?
Thẩm Miên tự nhiên đã nhận ra biểu cảm không cho là đúng này của Thẩm Hãn Thần, sắc mặt hơi có chút bất đắc dĩ, hy vọng chờ lát nữa cậu ta còn có thể bảo trì sự nhẹ nhàng cùng tự tin như vâyh…
“A……” Lúc này, trợ lý bên cạnh đạo diễn đột nhiên kinh hô một tiếng, đạo cụ trong tay phù một tiếng rơi xuống đất.
Những người khác theo bản năng mà đưa tầm mắt theo cô, sau đó liền thấy được Ninh Tịch đã đổi trang phục đang đi tới bên này…
Những người này lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tịch hóa trang thì tròng mắt đã muốn rớt ra, “Bộ phim này mời thật nhiều soái ca nha! Người này lại là ai đây? Diễn viên không phải chỉ có nam chính cùng nữ chính sao?”
“Ách… chẳng lẽ đó là nữ chính sao…”
“Chúc mừng cô, đoán đúng rồi! Đó chính là nữ chính, Ninh Tịch!"
……
“Oa! Tiền bối hóa trang kiểu này quá đẹp! Quá thích hợp luôn!” tầm mắt Kỷ Ngữ Manh lập tức chuyển đến trên người Ninh Tịch kinh hô một tiếng tiền bối, nào còn vẻ oán giận trên mặt của nửa ngày trước.
Thẩm Miên nhìn Ninh Tịch một thân này, cũng vừa lòng gật gật đầu, ở bộ phim này hắn đã tiêu tốn một lượng lớn kinh phí, xem ra tiền này tiêu vẫn có giá trị.
Kỳ Phóng liếc liếc mắt một cái, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Có tốt không, tôi vẫn cảm thấy Hãn Thần tương đối đẹp trai…”
Nhìn thấy Ninh Tịch trong nháy mắt, Thẩm Hãn Thần tuy rằng sắc mặt căng thẳng không ít, nhưng cũng không đến mức quá khẩn trương, trước đó trong lòng hắn đã có chuẩn bị.
Ninh Tịch nam trang xác thật rất kinh ngạc, nhưng cùng hắn đứng chung một chỗ, tuyệt đối chỉ có hắn mới nổi bật, hào quang của bản thân cũng đủ để nghkền nát cô ta.
Nhìn Thẩm Hãn Thần biểu tình tự tin, Thẩm Miên lắc lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, “Tới rồi, mau chuẩn bị một chút rồi bắt đầu đi!”
Cùng với lời Thẩm Miên nói, mọi người mới dừng nghị luận, mỗi người bắt đầu vào vị trí của mình.
“Action!”
“Bang” một tiếng, trong phòng yến tiệc, ánh đèn mở ra.
Hình ảnh yến tiệc ăn uống linh đình, trung tâm phía trên khán đài, một dàn nhạc cụ nhỏ đang phát nhạc du dương.
Thẩm Hãn Thần một thân màu đen, đôi chân thon dài đứng ở cầu thang hình xoắn ốc, tay trái dựa vào lan can phía sau, phía sau hắn là Ninh Tịch một thân màu trắng đang đứng...
Dưới sự chú ý cùng kinh ngạc của tất cả mọi người tại buổi lễ, hai người đàn ông lần lượt đi bộ từng bước xuống cầu thang...
Thẩm Hãn Thần kia trên người đều là quần áo màu đen, kiểu ddáng so với Ninh Tịch có giản lược hơn một chút, dứt khoát sửa sang lại cổ tay áo, toàn thân trên dưới để lộ ra một hơi thở kiêu ngạo, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sắc mặt không có chút biến hóa nào.
Lúc này, Thẩm Hãn Thần dựa theo lời thoại trong kịch bản, ngoái đầu nhìn lại cùng Ninh Tịch nói một câu gì đó.
Vốn dĩ đang đi phía sau Thẩm Hãn Thần, Ninh Tịch bị hắn ném cho ánh mắt cảm giác nhe không hề tồn tại, nghe nam chính nói xong một câu, hướng hắn liếc một cái, cười như không cười mà nhếch môi một cái, nở ra một nụ cười, lãng mạn quyến rũ không giới hạn.
Trong phút chốc, mọi người ở phim trường đều hít hà một hơi, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người cô, ngay cả Thẩm Hãn Thần đứng ngay đó cũng đến ngây người!
Thẩm Miên nói nửa ngày, cuối cùng cũng nói đến tư tưởng trọng tâm, cảnh này phải khiến cho khán giả kinh ngạc toàn bộ.
Hơn nữa, là nam chính cùng với nữ chính giả trai, hai người cần thiết có thế lực ngang nhau, không phân cao thấp.
Thẩm Hãn Thần nghe Thẩm Miên dong dài nửa ngày, ừ vài tiếng, lại có chút không cho là đúng.
Lôi kéo hắn nói nhiều như vậy, còn không bằng đi nói cho Ninh Tịch đi, diễn cảnh này thì người cần lo lắng phải là Ninh Tịch mới đúng chứ?
Thẩm Miên tự nhiên đã nhận ra biểu cảm không cho là đúng này của Thẩm Hãn Thần, sắc mặt hơi có chút bất đắc dĩ, hy vọng chờ lát nữa cậu ta còn có thể bảo trì sự nhẹ nhàng cùng tự tin như vâyh…
“A……” Lúc này, trợ lý bên cạnh đạo diễn đột nhiên kinh hô một tiếng, đạo cụ trong tay phù một tiếng rơi xuống đất.
Những người khác theo bản năng mà đưa tầm mắt theo cô, sau đó liền thấy được Ninh Tịch đã đổi trang phục đang đi tới bên này…
Những người này lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tịch hóa trang thì tròng mắt đã muốn rớt ra, “Bộ phim này mời thật nhiều soái ca nha! Người này lại là ai đây? Diễn viên không phải chỉ có nam chính cùng nữ chính sao?”
“Ách… chẳng lẽ đó là nữ chính sao…”
“Chúc mừng cô, đoán đúng rồi! Đó chính là nữ chính, Ninh Tịch!"
……
“Oa! Tiền bối hóa trang kiểu này quá đẹp! Quá thích hợp luôn!” tầm mắt Kỷ Ngữ Manh lập tức chuyển đến trên người Ninh Tịch kinh hô một tiếng tiền bối, nào còn vẻ oán giận trên mặt của nửa ngày trước.
Thẩm Miên nhìn Ninh Tịch một thân này, cũng vừa lòng gật gật đầu, ở bộ phim này hắn đã tiêu tốn một lượng lớn kinh phí, xem ra tiền này tiêu vẫn có giá trị.
Kỳ Phóng liếc liếc mắt một cái, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Có tốt không, tôi vẫn cảm thấy Hãn Thần tương đối đẹp trai…”
Nhìn thấy Ninh Tịch trong nháy mắt, Thẩm Hãn Thần tuy rằng sắc mặt căng thẳng không ít, nhưng cũng không đến mức quá khẩn trương, trước đó trong lòng hắn đã có chuẩn bị.
Ninh Tịch nam trang xác thật rất kinh ngạc, nhưng cùng hắn đứng chung một chỗ, tuyệt đối chỉ có hắn mới nổi bật, hào quang của bản thân cũng đủ để nghkền nát cô ta.
Nhìn Thẩm Hãn Thần biểu tình tự tin, Thẩm Miên lắc lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, “Tới rồi, mau chuẩn bị một chút rồi bắt đầu đi!”
Cùng với lời Thẩm Miên nói, mọi người mới dừng nghị luận, mỗi người bắt đầu vào vị trí của mình.
“Action!”
“Bang” một tiếng, trong phòng yến tiệc, ánh đèn mở ra.
Hình ảnh yến tiệc ăn uống linh đình, trung tâm phía trên khán đài, một dàn nhạc cụ nhỏ đang phát nhạc du dương.
Thẩm Hãn Thần một thân màu đen, đôi chân thon dài đứng ở cầu thang hình xoắn ốc, tay trái dựa vào lan can phía sau, phía sau hắn là Ninh Tịch một thân màu trắng đang đứng...
Dưới sự chú ý cùng kinh ngạc của tất cả mọi người tại buổi lễ, hai người đàn ông lần lượt đi bộ từng bước xuống cầu thang...
Thẩm Hãn Thần kia trên người đều là quần áo màu đen, kiểu ddáng so với Ninh Tịch có giản lược hơn một chút, dứt khoát sửa sang lại cổ tay áo, toàn thân trên dưới để lộ ra một hơi thở kiêu ngạo, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sắc mặt không có chút biến hóa nào.
Lúc này, Thẩm Hãn Thần dựa theo lời thoại trong kịch bản, ngoái đầu nhìn lại cùng Ninh Tịch nói một câu gì đó.
Vốn dĩ đang đi phía sau Thẩm Hãn Thần, Ninh Tịch bị hắn ném cho ánh mắt cảm giác nhe không hề tồn tại, nghe nam chính nói xong một câu, hướng hắn liếc một cái, cười như không cười mà nhếch môi một cái, nở ra một nụ cười, lãng mạn quyến rũ không giới hạn.
Trong phút chốc, mọi người ở phim trường đều hít hà một hơi, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người cô, ngay cả Thẩm Hãn Thần đứng ngay đó cũng đến ngây người!
/2168
|