Ninh Tịch cười cười, khóe mắt giương lên, "Sẽ không như vậy, tôi tin tưởng con mắt nhìn người của Thẩm Đạo, nếu chỉ một cảnh như vậy đã diễn không nổi, vậy đâu còn là Thẩm đạo nữa!”
Cô lần này chỉ là diễn xuất bình thường mà thôi, thậm chí còn chưa áp diễn, đã đủ thủ hạ lưu tình rồi.
Như năm đó cô áp diễn Giang Mục Dã khiến cậu ta ngóc đầu lên mà kêu mẹ, đó mới là áp diễn chân chính…
Thẩm Miên thiếu chút nữa bị nụ cười kia làm hoa mắt, vẻ mặt vô ngữ nói, “Đủ rồi đủ rồi, đến tôi cũng không buông tha nữa sao!”
“Xin lỗi, chưa kịp cắt trạng thái.”
Thẩm Miên: “……”
Hai người đứng nói chuyện, ánh mắt Thẩm Miên liếc đến Kha Minh Vũ đang đứng ở một bên, hình như là đang đợi bọn họ nói chuyện xong, “Minh Vũ, cô còn chuyện gì sao?”
“Tôi tìm Ninh Tịch tiền bối.” Kha Minh Vũ trên mặt luôn luôn không có biểu tình gì, hiếm khi lại xuất hiện tia căng thẳng như bây giờ.
Ninh Tịch có chút tò mò mà nhìn qua, không biết cô ấy tìm mình có chuyện gì.
Trước mắt mấy người mới này, cô nhất thời không nhìn thấu được tất cả, trong đó có Kha Minh Vũ, nhưng mà, ở trên người cậu ta cô lại cảm thấy một tia quen thuộc không thể nói thành lời.
Đáng tiếc cảnh diễn cùng cậu ta hôm nay lại không quay kịp, đành để đến ngày mai xem sao…
“Có thể cho em một chữ ký được không? Em là fan của chị.” Kha Minh Vũ mặt không biểu cảm mở miệng nói.
“Fan của tôi?” Ninh Tịch mày nhướng mày, thật là chuyện ngoài ý muốn, “Đương nhiên.”
Sau đó, Ninh Tịch cầm lấy giấy bút trong tay cậu ta, ký tên của mình, lại viết một câu khuyến khích.
“Cám ơn tiền bối.” Kha Minh Vũ mím môi, khom lưng cúi mình chào, sau đó liền rời đi, cũng không có nói nhiều.
Thẩm Miên nhìn Ninh Tịch liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi một câu đầy thâm ý, “Cô biết tại sao tôi tìm được người này không?”
“Làm thế nào tìm được?” Ninh Tịch hỏi.
“Cậu ta không phải xuất thân chính quy, mà là chính mình tìm tới cửa, lúc ấy tôi tìm thật lâu cũng chưa tìm được nam phụ thích hợp, vì thế liền tùy tiện chọn cậu ta thử xem, nhưng mà, cậu ta cự tuyệt.”
“Hả? Không phải chính mình tìm tới cửa sao? Vì sao lại cự tuyệt?” Ninh Tịch khó hiểu.
“Cậu ta muốn diễn vai nam chính.”
“Ách…” Bình tĩnh mà xem xét, hình tượng như cậu ta quả thật là không thích hợp với vai nam chính, “Vậy anh lại thuyết phục được cậu ta?”
Thẩm Miên gật gật đầu, “Tôi đầu tiên cho cậu ta diễn thử một cảnh của nam chính, kỹ thuật diễn quá tốt, chỉ là hình tượng không phù hợp với vai này, cho nên tôi khuyên cậu ta thử vai nam phụ, lúc ấy cậu ta không đồng ý, về sau chính tôi phải đến tận cửa nhà cậu ta để mời.”
Ninh Tịch hơi có chút kinh ngạc, “Oh, có thể làm Thẩm đạo anh tự mình tới cửa để mời… chắc chắn không đơn giản nha, cậu ta còn gì đặc biệt khác sao?”
Thẩm Miên cười thần bí, “Đến lúc đó cô sẽ biết!”
Thẩm Miên đã nói như vậy, Ninh Tịch cũng không hỏi nhiều, tự nhiên cô lại nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, Thẩm đạo, đoàn phim có thể cho bạn đến thăm chứ? Tôi có một người bạn, cô ấy muốn tới đây xem một chút, khẳng định sẽ không ảnh hưởng đến quá trình quay chụp!”
“Được, bạn cô thì không thành vấn đề!” Thẩm Miên đáp ứng rất sảng khoái.
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Miên nhìn đến cách đó không xa có một bóng người đang nhấp nhổm, nhìn chằm chằm phía này.
Thẩm Miên bất đắc dĩ nhìn đến chỗ Kỹ Ngữ Manh, “Lại là tìm Ninh Tịch?”
Kỷ Ngữ Manh liên tục gật đầu.
“Ai, vậy được rồi, được rồi! Không quấy rầy các cô!”Diễn viên bình thường khi kết thúc cảnh quay thì đều là tìm đạo diễn nói chuyện phiếm, đằng này toàn là tìm nữ chính…
“Ngữ Manh, công việc đã xong, sao còn chưa về?” Cùng thời điểm nói chuyện với Kỷ Ngữ Manh, ngữ điệu Ninh Tịch hạ xuống không ít.
Đó chính là giọng nói nhẹ nhàng!
Kỷ Ngữ Manh đột nhiên theo bản năng mà nhéo nhéo một bên tai, “Tiền bối, có thể cho em số điện thoại của chị được không?
Cô lần này chỉ là diễn xuất bình thường mà thôi, thậm chí còn chưa áp diễn, đã đủ thủ hạ lưu tình rồi.
Như năm đó cô áp diễn Giang Mục Dã khiến cậu ta ngóc đầu lên mà kêu mẹ, đó mới là áp diễn chân chính…
Thẩm Miên thiếu chút nữa bị nụ cười kia làm hoa mắt, vẻ mặt vô ngữ nói, “Đủ rồi đủ rồi, đến tôi cũng không buông tha nữa sao!”
“Xin lỗi, chưa kịp cắt trạng thái.”
Thẩm Miên: “……”
Hai người đứng nói chuyện, ánh mắt Thẩm Miên liếc đến Kha Minh Vũ đang đứng ở một bên, hình như là đang đợi bọn họ nói chuyện xong, “Minh Vũ, cô còn chuyện gì sao?”
“Tôi tìm Ninh Tịch tiền bối.” Kha Minh Vũ trên mặt luôn luôn không có biểu tình gì, hiếm khi lại xuất hiện tia căng thẳng như bây giờ.
Ninh Tịch có chút tò mò mà nhìn qua, không biết cô ấy tìm mình có chuyện gì.
Trước mắt mấy người mới này, cô nhất thời không nhìn thấu được tất cả, trong đó có Kha Minh Vũ, nhưng mà, ở trên người cậu ta cô lại cảm thấy một tia quen thuộc không thể nói thành lời.
Đáng tiếc cảnh diễn cùng cậu ta hôm nay lại không quay kịp, đành để đến ngày mai xem sao…
“Có thể cho em một chữ ký được không? Em là fan của chị.” Kha Minh Vũ mặt không biểu cảm mở miệng nói.
“Fan của tôi?” Ninh Tịch mày nhướng mày, thật là chuyện ngoài ý muốn, “Đương nhiên.”
Sau đó, Ninh Tịch cầm lấy giấy bút trong tay cậu ta, ký tên của mình, lại viết một câu khuyến khích.
“Cám ơn tiền bối.” Kha Minh Vũ mím môi, khom lưng cúi mình chào, sau đó liền rời đi, cũng không có nói nhiều.
Thẩm Miên nhìn Ninh Tịch liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi một câu đầy thâm ý, “Cô biết tại sao tôi tìm được người này không?”
“Làm thế nào tìm được?” Ninh Tịch hỏi.
“Cậu ta không phải xuất thân chính quy, mà là chính mình tìm tới cửa, lúc ấy tôi tìm thật lâu cũng chưa tìm được nam phụ thích hợp, vì thế liền tùy tiện chọn cậu ta thử xem, nhưng mà, cậu ta cự tuyệt.”
“Hả? Không phải chính mình tìm tới cửa sao? Vì sao lại cự tuyệt?” Ninh Tịch khó hiểu.
“Cậu ta muốn diễn vai nam chính.”
“Ách…” Bình tĩnh mà xem xét, hình tượng như cậu ta quả thật là không thích hợp với vai nam chính, “Vậy anh lại thuyết phục được cậu ta?”
Thẩm Miên gật gật đầu, “Tôi đầu tiên cho cậu ta diễn thử một cảnh của nam chính, kỹ thuật diễn quá tốt, chỉ là hình tượng không phù hợp với vai này, cho nên tôi khuyên cậu ta thử vai nam phụ, lúc ấy cậu ta không đồng ý, về sau chính tôi phải đến tận cửa nhà cậu ta để mời.”
Ninh Tịch hơi có chút kinh ngạc, “Oh, có thể làm Thẩm đạo anh tự mình tới cửa để mời… chắc chắn không đơn giản nha, cậu ta còn gì đặc biệt khác sao?”
Thẩm Miên cười thần bí, “Đến lúc đó cô sẽ biết!”
Thẩm Miên đã nói như vậy, Ninh Tịch cũng không hỏi nhiều, tự nhiên cô lại nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, Thẩm đạo, đoàn phim có thể cho bạn đến thăm chứ? Tôi có một người bạn, cô ấy muốn tới đây xem một chút, khẳng định sẽ không ảnh hưởng đến quá trình quay chụp!”
“Được, bạn cô thì không thành vấn đề!” Thẩm Miên đáp ứng rất sảng khoái.
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Miên nhìn đến cách đó không xa có một bóng người đang nhấp nhổm, nhìn chằm chằm phía này.
Thẩm Miên bất đắc dĩ nhìn đến chỗ Kỹ Ngữ Manh, “Lại là tìm Ninh Tịch?”
Kỷ Ngữ Manh liên tục gật đầu.
“Ai, vậy được rồi, được rồi! Không quấy rầy các cô!”Diễn viên bình thường khi kết thúc cảnh quay thì đều là tìm đạo diễn nói chuyện phiếm, đằng này toàn là tìm nữ chính…
“Ngữ Manh, công việc đã xong, sao còn chưa về?” Cùng thời điểm nói chuyện với Kỷ Ngữ Manh, ngữ điệu Ninh Tịch hạ xuống không ít.
Đó chính là giọng nói nhẹ nhàng!
Kỷ Ngữ Manh đột nhiên theo bản năng mà nhéo nhéo một bên tai, “Tiền bối, có thể cho em số điện thoại của chị được không?
/2168
|