“Có nhớ em không?”
“Ừ.”
……
Hắn hắn hắn… Hắn đang nhìn thấy gì…
Trời sụp đất nứt, sông cạn đá mòn, vạn lôi oanh đỉnh… Thậm chí lúc trước khi nhìn thấy Lục Đình Kiêu cùng tiểu bạch thỏ ở bên nhau, cũng không khiếp sợ bằng cảnh hắn nhìn thấy giờ phút này.
Nhưng mà, khiếp sợ qua đi, tiếp đến lại là sự kinh ngạc.
Chiều đến chạng vạng, hoàng hôn, bầu trời còn vương chút sắc đỏ.
Khi nhìn chằm chằm người thanh niên kia chạm vào Lục Đình Kiêu, hơi thở trên người không kiềm chế được sự nhẹ nhàng, khẽ cài lại khuy áo vô cùng hấp dẫn, dưới ánh hoàng hôn, con ngươi kiều diễm vào khoảnh khắc ấy lại hiện lên hình ảnh người con gái xinh đẹp kiêu kỳ, kinh tâm động phách.
Mà Lục Đình Kiêu rũ mắt nhìn nam nhân kia, băng tuyết bao trùm con ngươi bỗng hóa thành mưa xuân tí tách, ánh mắt ôn nhu trân trọng giống như đang nhìn toàn bộ thế giới.
Mạc Lăng Thiên ngược lại cảm thấy, một màn này quả là hoàn mĩ…
Đù mọe! Điên rồi! Hắn thế mà lại cảm thấy…… Lục Đình Kiêu cùng nam nhân ở chung một chỗ tình chàng ý thiếp vô cùng động lòng người.
Sau khi nghe được câu trả lời của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch tức khắc vừa lòng, quả nhiên sắc đẹp của đại ma vương là liều thuốc chết người mà, mệt mỏi sau một ngày quay phim bỗng chốc trở thành hư không.
Cô cảm thấy đại ma vương có đôi khi rất thích ăn dấm chua, đó thật sự là buồn lo vô cớ rồi, sắc đẹp hoàn hảo nhất cái thế giới này đang ở trước mặt cô, cô không bị mê mệt đến chết đã là tốt lắm rồi, sao có thể để những nam nhân khác vào trong mắt, nhìn những người đó so với đại ma vương chẳng khác gì đem hoa nhài so với bãi cứt trâu mà.
Mắt thấy hai người này đã quên đi sự tồn tại của mình, Mạc Lăng Thiên cuối cùng nhịn không được, bẽn lẽn mà giơ tay lên vẫy, “Khụ…… Cái kia…… hai vị…… ở đây còn có một người nữa đấy…”
Hắn cảm thấy nếu mình xuất hiện phá vỡ thời khắc huy hoàng này của hai người họ, liệu có bị giết người diệt khẩu hay không?
Không đúng, không phải tại hắn phá vỡ, hắn vốn dĩ đang êm đẹp đứng ở đây, hắn cũng là người bị hại mà…
“À, Mạc thiếu, anh cũng ở đây à!” Ninh Tịch nghe tiếng, quay đầu lại nhìn Mạc Lăng Thiên.
Mạc Lăng Thiên quả thực sắp khóc, “Huynh đệ, tôi vẫn đứng ở đây trước khi cậu đến? Ánh mắt này của cậu có ý gì đây...”
Ninh Tịch nhấc tay khoác lên vai Lục Đình Kiêu, một bộ bày tỏ xin lỗi, “Thật ngại quá, khi ở cùng anh ấy tôi rất khó chú ý tới người khác.”
Mạc Lăng Thiên: “………”
Lục Đình Kiêu bị một nam nhân khác hành động thân mật như vậy, mà nhìn bộ dạng hắn giống như rất mừng vậy…
Mạc Lăng Thiên sắp mù mắt rồi, “Lục Đình Kiêu…… cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Lúc trước khi tôi hỏi cậu, cậu chẳng phải nói cậu không có vấn đề gì về giới tính sao? Vậy tình huống bây giờ là thế nào? Còn khi cậu đi cùng tiểu bạch thỏ nữa… Cậu thật sự thích nam nhân ư… mẹ nó… Chẳng phải trước giờ tôi vẫn luôn trong vòng nguy hiểm sao… Còn có…… Tử Dao kia thì sao… Còn có còn có……”
Lục Đình Kiêu: “Cô ấy là Ninh Tịch.”
Cùng lúc Lục Đình Kiêu nói ra năm chữ này, trong hỗn loạn, Mạc Lăng Thiên đột nhiên há hốc mồm, “Cậu nói gì?”
Lúc này, phía sau ba người, một đứa nhóc con mềm mại như bánh bao nhỏ đang chạy như gió qua bên này, nhưng không phải chạy đến chỗ Lục Đình Kiêu, mà là lập tức ôm lấy chân thanh niên kia, trong ánh mắt tràn đầy đầy đều là kinh hỉ cùng ỷ lại.
Bánh bao nhỏ ánh mắt như vậy, nhìn giống như hai người đã quen biết từ trước vậy…
Rốt cuộc từ con trai cho đến cha nó là Lục Đình Kiêu phản ứng đều giống nhau, còn chưa từng đối với ai nhiệt tình thân mật quá như vậy, ngoại trừ… Tiểu bạch thỏ……
Lần trước ở tiệc mừng thọ của Lục Sùng Sơn, hắn tận mắt chứng kiến nhóc con này chỉ ở trước mặt tiểu bạch thỏ kia mới tỏ ra yêu quý cùng ngoan ngoãn như vậy.
Sau khi Ninh Tịch nhìn thấy bánh bao nhỏ, đừng nói Mạc Lăng Thiên, vẻ mặt đẹp trai ngời ngời của đại ma vương cũng bị cô ném ra phía sau, lập tức chạy tới ôm lấy bánh bao nhỏ
“Ừ.”
……
Hắn hắn hắn… Hắn đang nhìn thấy gì…
Trời sụp đất nứt, sông cạn đá mòn, vạn lôi oanh đỉnh… Thậm chí lúc trước khi nhìn thấy Lục Đình Kiêu cùng tiểu bạch thỏ ở bên nhau, cũng không khiếp sợ bằng cảnh hắn nhìn thấy giờ phút này.
Nhưng mà, khiếp sợ qua đi, tiếp đến lại là sự kinh ngạc.
Chiều đến chạng vạng, hoàng hôn, bầu trời còn vương chút sắc đỏ.
Khi nhìn chằm chằm người thanh niên kia chạm vào Lục Đình Kiêu, hơi thở trên người không kiềm chế được sự nhẹ nhàng, khẽ cài lại khuy áo vô cùng hấp dẫn, dưới ánh hoàng hôn, con ngươi kiều diễm vào khoảnh khắc ấy lại hiện lên hình ảnh người con gái xinh đẹp kiêu kỳ, kinh tâm động phách.
Mà Lục Đình Kiêu rũ mắt nhìn nam nhân kia, băng tuyết bao trùm con ngươi bỗng hóa thành mưa xuân tí tách, ánh mắt ôn nhu trân trọng giống như đang nhìn toàn bộ thế giới.
Mạc Lăng Thiên ngược lại cảm thấy, một màn này quả là hoàn mĩ…
Đù mọe! Điên rồi! Hắn thế mà lại cảm thấy…… Lục Đình Kiêu cùng nam nhân ở chung một chỗ tình chàng ý thiếp vô cùng động lòng người.
Sau khi nghe được câu trả lời của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch tức khắc vừa lòng, quả nhiên sắc đẹp của đại ma vương là liều thuốc chết người mà, mệt mỏi sau một ngày quay phim bỗng chốc trở thành hư không.
Cô cảm thấy đại ma vương có đôi khi rất thích ăn dấm chua, đó thật sự là buồn lo vô cớ rồi, sắc đẹp hoàn hảo nhất cái thế giới này đang ở trước mặt cô, cô không bị mê mệt đến chết đã là tốt lắm rồi, sao có thể để những nam nhân khác vào trong mắt, nhìn những người đó so với đại ma vương chẳng khác gì đem hoa nhài so với bãi cứt trâu mà.
Mắt thấy hai người này đã quên đi sự tồn tại của mình, Mạc Lăng Thiên cuối cùng nhịn không được, bẽn lẽn mà giơ tay lên vẫy, “Khụ…… Cái kia…… hai vị…… ở đây còn có một người nữa đấy…”
Hắn cảm thấy nếu mình xuất hiện phá vỡ thời khắc huy hoàng này của hai người họ, liệu có bị giết người diệt khẩu hay không?
Không đúng, không phải tại hắn phá vỡ, hắn vốn dĩ đang êm đẹp đứng ở đây, hắn cũng là người bị hại mà…
“À, Mạc thiếu, anh cũng ở đây à!” Ninh Tịch nghe tiếng, quay đầu lại nhìn Mạc Lăng Thiên.
Mạc Lăng Thiên quả thực sắp khóc, “Huynh đệ, tôi vẫn đứng ở đây trước khi cậu đến? Ánh mắt này của cậu có ý gì đây...”
Ninh Tịch nhấc tay khoác lên vai Lục Đình Kiêu, một bộ bày tỏ xin lỗi, “Thật ngại quá, khi ở cùng anh ấy tôi rất khó chú ý tới người khác.”
Mạc Lăng Thiên: “………”
Lục Đình Kiêu bị một nam nhân khác hành động thân mật như vậy, mà nhìn bộ dạng hắn giống như rất mừng vậy…
Mạc Lăng Thiên sắp mù mắt rồi, “Lục Đình Kiêu…… cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Lúc trước khi tôi hỏi cậu, cậu chẳng phải nói cậu không có vấn đề gì về giới tính sao? Vậy tình huống bây giờ là thế nào? Còn khi cậu đi cùng tiểu bạch thỏ nữa… Cậu thật sự thích nam nhân ư… mẹ nó… Chẳng phải trước giờ tôi vẫn luôn trong vòng nguy hiểm sao… Còn có…… Tử Dao kia thì sao… Còn có còn có……”
Lục Đình Kiêu: “Cô ấy là Ninh Tịch.”
Cùng lúc Lục Đình Kiêu nói ra năm chữ này, trong hỗn loạn, Mạc Lăng Thiên đột nhiên há hốc mồm, “Cậu nói gì?”
Lúc này, phía sau ba người, một đứa nhóc con mềm mại như bánh bao nhỏ đang chạy như gió qua bên này, nhưng không phải chạy đến chỗ Lục Đình Kiêu, mà là lập tức ôm lấy chân thanh niên kia, trong ánh mắt tràn đầy đầy đều là kinh hỉ cùng ỷ lại.
Bánh bao nhỏ ánh mắt như vậy, nhìn giống như hai người đã quen biết từ trước vậy…
Rốt cuộc từ con trai cho đến cha nó là Lục Đình Kiêu phản ứng đều giống nhau, còn chưa từng đối với ai nhiệt tình thân mật quá như vậy, ngoại trừ… Tiểu bạch thỏ……
Lần trước ở tiệc mừng thọ của Lục Sùng Sơn, hắn tận mắt chứng kiến nhóc con này chỉ ở trước mặt tiểu bạch thỏ kia mới tỏ ra yêu quý cùng ngoan ngoãn như vậy.
Sau khi Ninh Tịch nhìn thấy bánh bao nhỏ, đừng nói Mạc Lăng Thiên, vẻ mặt đẹp trai ngời ngời của đại ma vương cũng bị cô ném ra phía sau, lập tức chạy tới ôm lấy bánh bao nhỏ
/2168
|