Ninh Tịch ánh mắt khẽ nhúc nhích, trực tiếp đem bỏ túi xuống, sau đó một phen kéo ghế dựa ra, ngồi xuống đối diện Kiều Vi Lan, “Tiền bối…… Chị có gì chỉ bảo?”
Kiều Vi Lan vừa nhấc mắt liền nhìn đến Ninh Tịch ngồi ở đối diện chính mình, lập tức bị ánh mắt chăm chú tràn đầy vẻ hiếu học kia làm cho lay động.
Dưới tình huống như này, người bình thường bị như vậy không nói hai lời liền phản kích, hơn nữa lại là ngữ khí như vậy, đều, đều khó có khả năng chịu phục, trực tiếp cãi lại cũng có khả năng.
Dù sao giữa bọn họ quan hệ hợp tác quá mức mỏng manh, không có chút nền tảng nào, rất dễ dàng xảy ra mâu thuẫn.
Thái độ Ninh Tịch, khó tránh khỏi làm cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trên thực tế, sau khi tới bên này, cô cũng đã gặp rất nhiều thứ ngoài ý muốn.
Ngay từ đầu khi bị Tần Sanh Nguyệt phái đến đây, cô xác thực chỉ là thái độ đi cho có mà thôi, những việc dư thừa cô nhất khoát không làm.
Giống Ninh Tịch mở phòng làm việc thời trang như hiện nay thật sự là quá nhiều, tất cả đều giống như là mua nước tương, giả bộ cho có khí thế mà thôi, tất cả chỉ là cái giàn hoa không hơn không kém, cô không cần thiết cùng loại người này dong dài.
Cô cho rằng Ninh Tịch cũng là như thế, cho nên, cô ôm nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, không mong công lao, chỉ cầu nguyên tắc bản thân không bị sai sót, căn bản không nghĩ sẽ dư thừa tinh lực ở một nơi như này.
Nhưng là, theo thời gian càng ngày càng dài, cô bé này thật sự là làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Cho dù rất nhiều chỗ cô không chuyên nghiệp, thậm chí đi đường vòng không ít lần, nhưng cô vẫn luôn một mực cố gắng học tập, hơn nữa lại tiến bỗ mỗi ngày, thậm chí có không ít lần cô bé có những giải thích độc đáo, còn Cung Thượng Trạch thì đối với công việc này coi trọng như tính mạng, Hàn Mạt Mạt rất tỷ mỉ chu đáo, quả thực tập thể này càng nhìn lâu càng thấy hoàn hảo.
Ở dưới bầu không khí như vậy, chính cô cũng không nhận thức được bản thân đang dần dần thay đổi, ánh nhìn ban đầu đã sắp không còn nữa rồi.
Vừa rồi đại não còn không có kịp phản ứng, thân thể cũng đã xúc động mở miệng, tuy rằng cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự kiến.
Giờ phút này, đối diện với cô gái có ánh mắt khiêm tốn cùng ham học hỏi ấy, Kiều Vi Lan cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Bây giờ là buôn bán xã hội, rót bên ngoài không rót bên trong, cái người ta yêu thích chính là sắc và tiền bạc... tuyệt đối không phải cứ kiên nhẫn là có thể làm được. Hành động này của cô, ở trong mắt người khác, chỉ là vướng víu tay chân họ mà thôi!
Ninh Tịch nhanh chóng móc ra quyển vở nhỏ, đôi mắt càng sáng, “Vậy em rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể để cho người phụ trách SF động tâm, làm đại lý cho nhãn hiệu của chúng ta?”
Nhìn Ninh Tịch tư thái giống như học sinh tiểu học, Kiều Vi Lan ho nhẹ một tiếng, “Tạm thời không có khả năng, cái công ty loại này, thực lực vô cùng hùng hậu, tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm đại lý cho studio nhỏ này của chúng ta. Dù kế hoạch của cô có hoàn hảo thế nào, nhưng lại chọn sai đối tượng, họ sẽ chẳng để mắt tới đâu. Hiện giờ chúng ta một khách hàng nhỏ cũng không có, liền muốn một bước lên trời, muốn cùng một công ty cao cấp hợp tác, tuyệt đối không có khả năng.”
Ninh Tịch nghe, lâm vào trầm tư.
Kiều Vi Lan nói không thể nghi ngờ là chỉ ra điểm mấu chốt nói trúng tim đen.
Có thể là bởi vì lần trước thuyết phục Tần Sanh Nguyệt thành công, thế cho nên lần này cô mới vô thức mà cho mình một mục tiêu quá cao rồi.
Dù sao lần của Tần Sanh Nguyệt kia cô chỉ là đùa nghịch dở chút thủ đoạn, mà công việc này không thể lần nào cũng có thể dựa vào vận khí như vậy……
Thấy Ninh Tịch hiểu được, Kiều Vi Lan tiếp tục mở miệng nói, “Lấy trạng thái trước mắt của studio, không thích hợp tìm SF công ty lớn như vậy nói chuyện hợp tác, căn cứ theo khả năng, đối tượng hợp tác thích hợp nhất chính là những danh viện kia.”
Kiều Vi Lan vừa nhấc mắt liền nhìn đến Ninh Tịch ngồi ở đối diện chính mình, lập tức bị ánh mắt chăm chú tràn đầy vẻ hiếu học kia làm cho lay động.
Dưới tình huống như này, người bình thường bị như vậy không nói hai lời liền phản kích, hơn nữa lại là ngữ khí như vậy, đều, đều khó có khả năng chịu phục, trực tiếp cãi lại cũng có khả năng.
Dù sao giữa bọn họ quan hệ hợp tác quá mức mỏng manh, không có chút nền tảng nào, rất dễ dàng xảy ra mâu thuẫn.
Thái độ Ninh Tịch, khó tránh khỏi làm cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trên thực tế, sau khi tới bên này, cô cũng đã gặp rất nhiều thứ ngoài ý muốn.
Ngay từ đầu khi bị Tần Sanh Nguyệt phái đến đây, cô xác thực chỉ là thái độ đi cho có mà thôi, những việc dư thừa cô nhất khoát không làm.
Giống Ninh Tịch mở phòng làm việc thời trang như hiện nay thật sự là quá nhiều, tất cả đều giống như là mua nước tương, giả bộ cho có khí thế mà thôi, tất cả chỉ là cái giàn hoa không hơn không kém, cô không cần thiết cùng loại người này dong dài.
Cô cho rằng Ninh Tịch cũng là như thế, cho nên, cô ôm nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, không mong công lao, chỉ cầu nguyên tắc bản thân không bị sai sót, căn bản không nghĩ sẽ dư thừa tinh lực ở một nơi như này.
Nhưng là, theo thời gian càng ngày càng dài, cô bé này thật sự là làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Cho dù rất nhiều chỗ cô không chuyên nghiệp, thậm chí đi đường vòng không ít lần, nhưng cô vẫn luôn một mực cố gắng học tập, hơn nữa lại tiến bỗ mỗi ngày, thậm chí có không ít lần cô bé có những giải thích độc đáo, còn Cung Thượng Trạch thì đối với công việc này coi trọng như tính mạng, Hàn Mạt Mạt rất tỷ mỉ chu đáo, quả thực tập thể này càng nhìn lâu càng thấy hoàn hảo.
Ở dưới bầu không khí như vậy, chính cô cũng không nhận thức được bản thân đang dần dần thay đổi, ánh nhìn ban đầu đã sắp không còn nữa rồi.
Vừa rồi đại não còn không có kịp phản ứng, thân thể cũng đã xúc động mở miệng, tuy rằng cô có chút kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự kiến.
Giờ phút này, đối diện với cô gái có ánh mắt khiêm tốn cùng ham học hỏi ấy, Kiều Vi Lan cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Bây giờ là buôn bán xã hội, rót bên ngoài không rót bên trong, cái người ta yêu thích chính là sắc và tiền bạc... tuyệt đối không phải cứ kiên nhẫn là có thể làm được. Hành động này của cô, ở trong mắt người khác, chỉ là vướng víu tay chân họ mà thôi!
Ninh Tịch nhanh chóng móc ra quyển vở nhỏ, đôi mắt càng sáng, “Vậy em rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể để cho người phụ trách SF động tâm, làm đại lý cho nhãn hiệu của chúng ta?”
Nhìn Ninh Tịch tư thái giống như học sinh tiểu học, Kiều Vi Lan ho nhẹ một tiếng, “Tạm thời không có khả năng, cái công ty loại này, thực lực vô cùng hùng hậu, tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm đại lý cho studio nhỏ này của chúng ta. Dù kế hoạch của cô có hoàn hảo thế nào, nhưng lại chọn sai đối tượng, họ sẽ chẳng để mắt tới đâu. Hiện giờ chúng ta một khách hàng nhỏ cũng không có, liền muốn một bước lên trời, muốn cùng một công ty cao cấp hợp tác, tuyệt đối không có khả năng.”
Ninh Tịch nghe, lâm vào trầm tư.
Kiều Vi Lan nói không thể nghi ngờ là chỉ ra điểm mấu chốt nói trúng tim đen.
Có thể là bởi vì lần trước thuyết phục Tần Sanh Nguyệt thành công, thế cho nên lần này cô mới vô thức mà cho mình một mục tiêu quá cao rồi.
Dù sao lần của Tần Sanh Nguyệt kia cô chỉ là đùa nghịch dở chút thủ đoạn, mà công việc này không thể lần nào cũng có thể dựa vào vận khí như vậy……
Thấy Ninh Tịch hiểu được, Kiều Vi Lan tiếp tục mở miệng nói, “Lấy trạng thái trước mắt của studio, không thích hợp tìm SF công ty lớn như vậy nói chuyện hợp tác, căn cứ theo khả năng, đối tượng hợp tác thích hợp nhất chính là những danh viện kia.”
/2168
|