Lý trí muốn cô giữ vững lòng trung thành của một "fan cứng", nhưng... sắc đẹp trước mắt lại quá hấp dẫn!
Oa Oa oa! Làm thể làm bây giờ làm thế nào bây giờ, cô không thế phản bội tiền bối được...
"Hửm? Tôi không đẹp trai? Cô chắc chắn chứ?" Giang Mục Dã tiếp tục ép hỏi.
"Em... em em em..." Kỷ Ngữ Manh khó xử, hoảng đến nỗi sắp khócòa lên...
Ninh Tịch chán nản bước lên vươn tay kéo Kỷ Ngữ Manh vào lòng mình rồi xoa xoa tóc trấn an cô bé, sau đó lại đẩy cô bé ra sau lưng, trợn mắt với Giang Mục Dã: "Âu trĩ nó vừa Vừa thôi?"
Giang Mục Dã "hừ" một tiếng, đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, khuôn mặt rất chi là khó chịu.
Ai bảo con nhóc này nói khoác mà không biết ngượng, dám vùi dập sự hấp dẫn của anh, gì chứ cái này là không thể nhẫn nhịn được.
Ninh Tịch đương nhiên là biết tật xấu này của anh chàng, trợn mắt nói: "Đã nhiều fan thế rồi mà còn cướp fan này của tôi, ông có biết xấu hổ không thế?"
Giang Mục Dã bỉu môi: "Đến fan nữ mà bà còn tính cướp của đám nghệ sĩ nam thì tôi còn phải ngại ngần gì nữa?"
Ninh Tịch phì — một tiếng: "Ha, ông dám nói ông không cướp fan nam của mấy nghệ sĩ nữ hå?"
Hai người vừa gặp mà đã anh một câu, tôi một câu ầm ĩ hết cả lên, mọi người chung quanh thấy vậy thì tim cứ gọi là đập thình thịch.
"Oa oa oa, một bá đạo một tiêu sái, ngắm hai người này quả đúng là Sướng mắt mà!"
"Quả thật là vô cùng xứng đôi! Thật đáng tiếc, tại sao nam chính của bộ phim này không phải là Giang Mục Dã nhỉ!"
"Đúng thế đúng thế! Hai người này mà cứ ở cạnh nhau thì lại có cảm giác như họ đang yêu nhauây!"
"Tạc mao thụ và phúc hắc công!"
Trong góc, Thẩm Hãn Thần nghe mấy câu nghị luận kia thì bàn tay nắm kịch bản khẽ run lên, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
Bởi vì mục tiêu của công ty là bồi dưỡng cậu ta thành Giang Mục Dã thứ hai nên Thẩm Hãn Thần đã phải xem qua vô số lần phim của Giang Mục Dã, tự cho rằng mình dù không được mười phần như anh ta thì ít nhất cũng đã có bảy tám phần rồi.
Nhưng hôm nay được tận mắt thấy mới biết hóa ra hành động của mình trước kia buồn cười biết bao nhiêu, cả người y như rơi vào hầm băng.
Kỳ Phóng ở bên cạnh cũng không nhịn được mà thầm so sánh, sự chênh lệch giữ Thẩm Hãn Thần và Giang Mục Dã cũng quá lớn...
Ninh Tịch đương nhiên biết Giang Mục Dã vẫn luôn bất mãn vụ Phong Hành lợi dụng tên tuổi của mình để lăng xê Thẩm Hãn Thần. Lần này xuất hiện cũng chỉ vì muốn dằn mặt mà thôi. Ninh Tịch đứng lên, vỗ vỗ vai anh ta: "Tôi phải quay rồi, ông cũng coi như được mãn nguyện rồi nhé, đừng có cản trở chúng tôi quay phim."
"Tôi biết rồi... à này, cảnh tiếp theo bà diễn Với tên nhóc kia à?"
Ninh Tịch: "Không phải, diễn với nam phụ. Cảnh hôn."
Giang Mục Dã: "..."
Vừa rồi Giang Mục Dã chỉ chú ý tới Thẩm Hãn Thần, nghe Ninh Tịch nói mới đưa mắt nhìn người sắm vai nam phụ.
Chỉ thấy trong phim trường cách đó không xa, Thẩm Miên đang dặn dò Ninh Tịch gì đó, cạnh hai người còn có một chàng trai yên lặng đứng chờ. Người này tướng mạo bình thường, khí chất bình thường, quả thật không hề có chút cảm giác tồn tại nào...
Đợi Ninh Tịch và Kha Minh Vũ đi thay trang phục, Giang Mục Dã lập tức bước tới trước mặt Thẩm Miên: "Lão Thẩm, mắt anh mù à? Sao lại tuyển người như thế làm nam phụ thế hải?"
"Cút, mắt cậu mới mù ấy, diễn xuất của người ta rất tốt!" Thẩm Miên vặc lại.
Oa Oa oa! Làm thể làm bây giờ làm thế nào bây giờ, cô không thế phản bội tiền bối được...
"Hửm? Tôi không đẹp trai? Cô chắc chắn chứ?" Giang Mục Dã tiếp tục ép hỏi.
"Em... em em em..." Kỷ Ngữ Manh khó xử, hoảng đến nỗi sắp khócòa lên...
Ninh Tịch chán nản bước lên vươn tay kéo Kỷ Ngữ Manh vào lòng mình rồi xoa xoa tóc trấn an cô bé, sau đó lại đẩy cô bé ra sau lưng, trợn mắt với Giang Mục Dã: "Âu trĩ nó vừa Vừa thôi?"
Giang Mục Dã "hừ" một tiếng, đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, khuôn mặt rất chi là khó chịu.
Ai bảo con nhóc này nói khoác mà không biết ngượng, dám vùi dập sự hấp dẫn của anh, gì chứ cái này là không thể nhẫn nhịn được.
Ninh Tịch đương nhiên là biết tật xấu này của anh chàng, trợn mắt nói: "Đã nhiều fan thế rồi mà còn cướp fan này của tôi, ông có biết xấu hổ không thế?"
Giang Mục Dã bỉu môi: "Đến fan nữ mà bà còn tính cướp của đám nghệ sĩ nam thì tôi còn phải ngại ngần gì nữa?"
Ninh Tịch phì — một tiếng: "Ha, ông dám nói ông không cướp fan nam của mấy nghệ sĩ nữ hå?"
Hai người vừa gặp mà đã anh một câu, tôi một câu ầm ĩ hết cả lên, mọi người chung quanh thấy vậy thì tim cứ gọi là đập thình thịch.
"Oa oa oa, một bá đạo một tiêu sái, ngắm hai người này quả đúng là Sướng mắt mà!"
"Quả thật là vô cùng xứng đôi! Thật đáng tiếc, tại sao nam chính của bộ phim này không phải là Giang Mục Dã nhỉ!"
"Đúng thế đúng thế! Hai người này mà cứ ở cạnh nhau thì lại có cảm giác như họ đang yêu nhauây!"
"Tạc mao thụ và phúc hắc công!"
Trong góc, Thẩm Hãn Thần nghe mấy câu nghị luận kia thì bàn tay nắm kịch bản khẽ run lên, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.
Bởi vì mục tiêu của công ty là bồi dưỡng cậu ta thành Giang Mục Dã thứ hai nên Thẩm Hãn Thần đã phải xem qua vô số lần phim của Giang Mục Dã, tự cho rằng mình dù không được mười phần như anh ta thì ít nhất cũng đã có bảy tám phần rồi.
Nhưng hôm nay được tận mắt thấy mới biết hóa ra hành động của mình trước kia buồn cười biết bao nhiêu, cả người y như rơi vào hầm băng.
Kỳ Phóng ở bên cạnh cũng không nhịn được mà thầm so sánh, sự chênh lệch giữ Thẩm Hãn Thần và Giang Mục Dã cũng quá lớn...
Ninh Tịch đương nhiên biết Giang Mục Dã vẫn luôn bất mãn vụ Phong Hành lợi dụng tên tuổi của mình để lăng xê Thẩm Hãn Thần. Lần này xuất hiện cũng chỉ vì muốn dằn mặt mà thôi. Ninh Tịch đứng lên, vỗ vỗ vai anh ta: "Tôi phải quay rồi, ông cũng coi như được mãn nguyện rồi nhé, đừng có cản trở chúng tôi quay phim."
"Tôi biết rồi... à này, cảnh tiếp theo bà diễn Với tên nhóc kia à?"
Ninh Tịch: "Không phải, diễn với nam phụ. Cảnh hôn."
Giang Mục Dã: "..."
Vừa rồi Giang Mục Dã chỉ chú ý tới Thẩm Hãn Thần, nghe Ninh Tịch nói mới đưa mắt nhìn người sắm vai nam phụ.
Chỉ thấy trong phim trường cách đó không xa, Thẩm Miên đang dặn dò Ninh Tịch gì đó, cạnh hai người còn có một chàng trai yên lặng đứng chờ. Người này tướng mạo bình thường, khí chất bình thường, quả thật không hề có chút cảm giác tồn tại nào...
Đợi Ninh Tịch và Kha Minh Vũ đi thay trang phục, Giang Mục Dã lập tức bước tới trước mặt Thẩm Miên: "Lão Thẩm, mắt anh mù à? Sao lại tuyển người như thế làm nam phụ thế hải?"
"Cút, mắt cậu mới mù ấy, diễn xuất của người ta rất tốt!" Thẩm Miên vặc lại.
/2168
|