Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút rồi cười nói: "Đoán chừng lần này Annie đến đây để làm thuyết khách... nhưng mà, bây giờ hiển nhiên đã bị anh với Tiểu Bảo thuyết phục rồi!"
Lục Đình Kiêu ôm chặt Ninh Tịch vào lòng, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện: "Anh sẽ không để em rời khỏi anh, bất kể là vì ai."
"Em cũng không rời khỏi anh đâu, bất kể là vì ai!"
...
Ở phía bắc thành phố có một ngôi biệt thự xa hoa bị bỏ hoang, đó từng là nơi ở của những người quyền quý của kinh đô. Nhưng thời đại thay đổi khiến cho nơi đây thành chốn không người, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra án mạng. Cho nên, hiện giờ nơi đây được biết đến là khu nhà ma ám, không những không bán được mà trong chu vi mấy chục dặm xung quanh cũng không ai dám bén mảng tới gần.
Thế nhưng vào giờ phút này, trong bóng đêm có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đỗ lại trước cửa căn biệt thự. Một thiếu nữ mặc chiếc áo có mũ rất to bước xuống xe rồi đi vào phía bên trong.
"Két" một tiếng, người thiếu nữ kia đưa tay đẩy cánh cửa phòng khách vừa dầy vừa nặng ra.
Bên trong là một đại sảnh rất lớn được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ, trên những bức tường treo đầy những bức tranh sơn dầu lâu đời, những chiếc cửa sổ thủy tinh cũng được làm theo các thiết kế từ xưa cũ. Cầu thang xoắn ốc bằng gỗ rất lớn, lò sưởi trong phòng khách đang cháy hừng hực tỏa ra nhiệt độ ấm áp.
Ở chiếc ghế salon hình chữ U đối diện lò sưởi có hai nam một nữ.
Thấy Annie đã trở lại, mĩ nhân trên ghế lập tức thu súng rồi đứng phắt dậy nghênh đón: "Annie bảo bối ~ thế nào rồi? Em đã ra tay thì chắc chắn không có chuyện gì đi! Tiểu sư muội nhất định không thể chịu được nước mắt của cưng!"
Annie nghe vậy thì cúi đầu, mặt mũi ủ dột, yếu ớt nói: "Chị Tiêu Tiêu, thật xin lỗi, em đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người rồi!"
"A... sao lại thế... ngay cả Annie ra tay mà cũng không được sao?" Phong Tiêu Tiêu đang nói thì liếc thấy con gấu bông đang được Annie ôm trong lòng: "Cái đồ chơi này lấy đâu vậy?""
Annie vừa nghe thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng, vui vẻ nói: "Là Tiểu Bảo tặng em! À đúng rồi, Tiểu Bảo chính là con trai của Lục Đình Kiêu đấy! Nhóc đó cực kỳ cực kỳ đáng yêu! Nhất là đôi mắt, xinh đẹp y như anh Tịch ấy! Còn cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa! Em tặng nhóc ý túi thuốc, thế là nhóc ý đưa em cái này coi như đáp lễ!"
"Còn nữa còn nữa, Lục Đình Kiêu cũng nói cảm ơn em đã chăm sóc anh Tịch lúc ở nước ngoài, còn tặng cả sách thuốc cho em. Lục Đình Kiêu chẳng giống như mọi người nói chút nào, anh ta là người cực kỳ tốt, hoàn toàn không đáng sợ như mọi người nói đâu! Anh ta đối với anh Tịch rất dịu dàng, đối với em cũng rất khách khí, cực kì lịch sự..."
Giọng nói như chim sơn ca của Annie cứ líu lo không ngừng trong phòng khách.
Phong Tiêu Tiêu: "..."
Đường Dạ: "..."
Phong Tấn: ""..."
Thấy ba người kia đột nhiên nhìn mình chằm chằm, Annie cảm thấy có gì đó sai sai liền rụt rè hỏi: "Ơ, sao mọi người nhìn em như thế? Em... em nói cái gì sai sao?"
Đường Dạ đẩy gọng kính một cái, không nói gì.
Phong Tấn tiếp tục lật quyển sách tiếng Đức trên chân, làm bộ chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Phong Tiêu Tiêu đỡ trán, bất lực kêu rên: "Chẳng lẽ cưng không phát hiện chính mình bị thu phục rồi sao hả bảo bối của chị! Rõ ràng là bảo cưng đi kéo người về mà thế quái nào cả em cũng phản bội luôn rồi hả? Đúng là tiền mất tật mang! Thiệt hại quá nặng nề! Lục Đình Kiêu quả nhiên không dễ đối phó, bây giờ còn tăng thêm một bé con nữa, lực sát thương nâng gấp bội..."
Lục Đình Kiêu ôm chặt Ninh Tịch vào lòng, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện: "Anh sẽ không để em rời khỏi anh, bất kể là vì ai."
"Em cũng không rời khỏi anh đâu, bất kể là vì ai!"
...
Ở phía bắc thành phố có một ngôi biệt thự xa hoa bị bỏ hoang, đó từng là nơi ở của những người quyền quý của kinh đô. Nhưng thời đại thay đổi khiến cho nơi đây thành chốn không người, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra án mạng. Cho nên, hiện giờ nơi đây được biết đến là khu nhà ma ám, không những không bán được mà trong chu vi mấy chục dặm xung quanh cũng không ai dám bén mảng tới gần.
Thế nhưng vào giờ phút này, trong bóng đêm có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đỗ lại trước cửa căn biệt thự. Một thiếu nữ mặc chiếc áo có mũ rất to bước xuống xe rồi đi vào phía bên trong.
"Két" một tiếng, người thiếu nữ kia đưa tay đẩy cánh cửa phòng khách vừa dầy vừa nặng ra.
Bên trong là một đại sảnh rất lớn được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ, trên những bức tường treo đầy những bức tranh sơn dầu lâu đời, những chiếc cửa sổ thủy tinh cũng được làm theo các thiết kế từ xưa cũ. Cầu thang xoắn ốc bằng gỗ rất lớn, lò sưởi trong phòng khách đang cháy hừng hực tỏa ra nhiệt độ ấm áp.
Ở chiếc ghế salon hình chữ U đối diện lò sưởi có hai nam một nữ.
Thấy Annie đã trở lại, mĩ nhân trên ghế lập tức thu súng rồi đứng phắt dậy nghênh đón: "Annie bảo bối ~ thế nào rồi? Em đã ra tay thì chắc chắn không có chuyện gì đi! Tiểu sư muội nhất định không thể chịu được nước mắt của cưng!"
Annie nghe vậy thì cúi đầu, mặt mũi ủ dột, yếu ớt nói: "Chị Tiêu Tiêu, thật xin lỗi, em đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người rồi!"
"A... sao lại thế... ngay cả Annie ra tay mà cũng không được sao?" Phong Tiêu Tiêu đang nói thì liếc thấy con gấu bông đang được Annie ôm trong lòng: "Cái đồ chơi này lấy đâu vậy?""
Annie vừa nghe thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng, vui vẻ nói: "Là Tiểu Bảo tặng em! À đúng rồi, Tiểu Bảo chính là con trai của Lục Đình Kiêu đấy! Nhóc đó cực kỳ cực kỳ đáng yêu! Nhất là đôi mắt, xinh đẹp y như anh Tịch ấy! Còn cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa! Em tặng nhóc ý túi thuốc, thế là nhóc ý đưa em cái này coi như đáp lễ!"
"Còn nữa còn nữa, Lục Đình Kiêu cũng nói cảm ơn em đã chăm sóc anh Tịch lúc ở nước ngoài, còn tặng cả sách thuốc cho em. Lục Đình Kiêu chẳng giống như mọi người nói chút nào, anh ta là người cực kỳ tốt, hoàn toàn không đáng sợ như mọi người nói đâu! Anh ta đối với anh Tịch rất dịu dàng, đối với em cũng rất khách khí, cực kì lịch sự..."
Giọng nói như chim sơn ca của Annie cứ líu lo không ngừng trong phòng khách.
Phong Tiêu Tiêu: "..."
Đường Dạ: "..."
Phong Tấn: ""..."
Thấy ba người kia đột nhiên nhìn mình chằm chằm, Annie cảm thấy có gì đó sai sai liền rụt rè hỏi: "Ơ, sao mọi người nhìn em như thế? Em... em nói cái gì sai sao?"
Đường Dạ đẩy gọng kính một cái, không nói gì.
Phong Tấn tiếp tục lật quyển sách tiếng Đức trên chân, làm bộ chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Phong Tiêu Tiêu đỡ trán, bất lực kêu rên: "Chẳng lẽ cưng không phát hiện chính mình bị thu phục rồi sao hả bảo bối của chị! Rõ ràng là bảo cưng đi kéo người về mà thế quái nào cả em cũng phản bội luôn rồi hả? Đúng là tiền mất tật mang! Thiệt hại quá nặng nề! Lục Đình Kiêu quả nhiên không dễ đối phó, bây giờ còn tăng thêm một bé con nữa, lực sát thương nâng gấp bội..."
/2168
|