Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)
Chương 965: Tiên thêm một bưởc trong kê hoach lấy boss đainhân vê nhả
/2168
|
Sau bữa cơm tối, Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng
nên vội vàng dặn dò Tiểu Bảo: "Ả đúng rồi, Tiểu Bảo, có chuyện cần làm phiền con nè! Con có thể viết cho mẹ vài chữ được không?"
Có thể giúp được mẹ Tiểu Tịch thì Tiểu Bảo rất vui vẻ gật đầu.
Trong thư phòng, Ninh Tịch cẩn thận chuẩn bị giấy và bút mực rồi mài mực cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vì không với lên bàn được cho nên được Lục Đình Kiêu nhấc lên đặt cậu nhóc trên băng ghê.
Tiểu Bảo nghiêng đầu một chút, ý muốn hỏi mẹ Tiêu Tịch muôn Viêt chữ gì.
Ninh Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: "Con viết. Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vũ hóa thành long. Cửu tiêu long ngâm kinh thiên biến, phong vân tế hội tứ hải du!"1
+ Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Rồng tại chín tầng nhìn trời đất đổi thay, Phong vân tề tụ hết vẫy vùng. " - đây là hai câu dự đoán của Ni Bồ Tát về cuộc đời Hùng Bá trong tác phẩm Phong Vân, đại ý chính là "thành tại Phong Vân, mà bại cũng tại Phong Vân".
Tiểu Bảo gật đầu, sau đó cầm bút lông lên bắt đâu. Viêt.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Bảo vẫn không ngừng rèn luyện thân mình, cơ thể của bé khỏe hơn nên lực nhấn bút càng thêm vững vàng chắc chắn...
"Bảo bối nhà ta ngày càng lợi hại!"
Ninh Tịch còn đang chậc chậc tán dương, Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh nhìn cô một cái: "Đi tặng sao?"
Ninh Tịch kinh ngạc: "Sao Boss đại nhân biêt?"
"Tặng ai?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Ukm, em định tặng Cung Thượng Trạch, thế nào? Mấy chữ này hoàn toàn thích hợp với cậu ấy đúng không?" Ninh Tịch đang đắc ý nhưng mãi lại không nhận được câu trả lời của Lục Đình Kiêu, liền quay đầu lại nhìn, quảnhiên người nào đó lại đang ăn dấm.
"Phì, ghen rồià?" Ninh Tịch chống tay kề mặt lại gần.
Lục Đình Kiêu mặt không đổi sắc nhìn cô. "Anh thì sao?"
Nhìn bộ dạng Lục Đình Kiêu giống hệt như trẻ con đang đòi quà, đáng yêu đến nỗi khiến trái tim Ninh Tịch đập bùm bụp. Cô kìm lòng không được liền nghiêng người qua hôn lên môi anh một cái: "Cái này được không?"
Lục Đình Kiêu tỏ ý cũng tạm được, đang định đảo khách thành chủ thì đột nhiên giữa hai người lọt đâu ra một tờ giấy trắng.
Chỉ thấy Tiểu Bảo đang ngiêm mặt đứng một bên giơ tờ giấy lớn trong tay, trên giấy viết mấy chữ to tướng bằng bút lông - Bảo Bảo đang tức giận!
Lục Đình Kiêu: "..."
Ninh Tịch không nhịn được cười, Vội Vàng hôn lên mặt bánh bao nhỏ một cái coi như bồi thường: "Thật xin lỗi thật xin lỗi! Bảo Bảo đừng có giận mà!"
Lúc này bánh bao nhỏ mới hài lòng, nhóc cầm con dấu của mình lên tiếp tục làm việc.
Đêm khuya, ánh trăng sáng ngời giữa màn đêm lạnh như nước.
Ninh Tịch vì đã uống chút rượu nên tối nay ngủ lại đây.
Nửa đêm, Lục Đình Kiêu như cảm giác được điều gì đó mà vén chăn đứng dậy.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Ninh Tịch ra, quả nhiên bên trong không có ai, trong phòng Tiểu Bảo cũng không thấy cô đâu.
Đang nóng ruột, thì Lục Đình Kiêu nhờ vào ánh trăng sáng ngoài cửa số mà thấy một bóng người mờ ảo ngoài vườn hoa.
Lục Đình Kiêu tiện tay cầm theo một tấm chăn, sau đó Vội vã đi Xuông lâu.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, lay động lá cây trong Vườn chập chờn.
Dưới ánh trăng, Lục Đình Kiêu thấy một cô gái đang ngôi trên Xích đu phía Xa xa, trong tay Vân câm một lon bia.
"Muộn thế rồi sao không ngủ?" Lục Đình Kiêu bước nhanh tới, khoác tấm chăn lên vai Ninh Tịch rồi nắm lấy tay cô xem có bị lạnh không.
"Boss đại nhân!" Vừa thấy người, Ninh Tịch lập tức hóa thân thành con gấu túi ôm chặt lấy cổ Lục Đình Kiêu: "Em vui quá! Vui đến không ngủ được!"
"Vui đến thể sao?" Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu cô, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Ninh Tịch gật gật đầu liên tục, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc: "Tất nhiên là em vui rồi! Khoảng cách em cưới được Bos đại nhân về nhà lại gần thêm một bước!"
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó mới ho nhẹ một tiếng ra vẻ bình tĩnh: "U, đúng là nên Vui!"
nên vội vàng dặn dò Tiểu Bảo: "Ả đúng rồi, Tiểu Bảo, có chuyện cần làm phiền con nè! Con có thể viết cho mẹ vài chữ được không?"
Có thể giúp được mẹ Tiểu Tịch thì Tiểu Bảo rất vui vẻ gật đầu.
Trong thư phòng, Ninh Tịch cẩn thận chuẩn bị giấy và bút mực rồi mài mực cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vì không với lên bàn được cho nên được Lục Đình Kiêu nhấc lên đặt cậu nhóc trên băng ghê.
Tiểu Bảo nghiêng đầu một chút, ý muốn hỏi mẹ Tiêu Tịch muôn Viêt chữ gì.
Ninh Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: "Con viết. Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vũ hóa thành long. Cửu tiêu long ngâm kinh thiên biến, phong vân tế hội tứ hải du!"1
+ Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng. Rồng tại chín tầng nhìn trời đất đổi thay, Phong vân tề tụ hết vẫy vùng. " - đây là hai câu dự đoán của Ni Bồ Tát về cuộc đời Hùng Bá trong tác phẩm Phong Vân, đại ý chính là "thành tại Phong Vân, mà bại cũng tại Phong Vân".
Tiểu Bảo gật đầu, sau đó cầm bút lông lên bắt đâu. Viêt.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Bảo vẫn không ngừng rèn luyện thân mình, cơ thể của bé khỏe hơn nên lực nhấn bút càng thêm vững vàng chắc chắn...
"Bảo bối nhà ta ngày càng lợi hại!"
Ninh Tịch còn đang chậc chậc tán dương, Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh nhìn cô một cái: "Đi tặng sao?"
Ninh Tịch kinh ngạc: "Sao Boss đại nhân biêt?"
"Tặng ai?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Ukm, em định tặng Cung Thượng Trạch, thế nào? Mấy chữ này hoàn toàn thích hợp với cậu ấy đúng không?" Ninh Tịch đang đắc ý nhưng mãi lại không nhận được câu trả lời của Lục Đình Kiêu, liền quay đầu lại nhìn, quảnhiên người nào đó lại đang ăn dấm.
"Phì, ghen rồià?" Ninh Tịch chống tay kề mặt lại gần.
Lục Đình Kiêu mặt không đổi sắc nhìn cô. "Anh thì sao?"
Nhìn bộ dạng Lục Đình Kiêu giống hệt như trẻ con đang đòi quà, đáng yêu đến nỗi khiến trái tim Ninh Tịch đập bùm bụp. Cô kìm lòng không được liền nghiêng người qua hôn lên môi anh một cái: "Cái này được không?"
Lục Đình Kiêu tỏ ý cũng tạm được, đang định đảo khách thành chủ thì đột nhiên giữa hai người lọt đâu ra một tờ giấy trắng.
Chỉ thấy Tiểu Bảo đang ngiêm mặt đứng một bên giơ tờ giấy lớn trong tay, trên giấy viết mấy chữ to tướng bằng bút lông - Bảo Bảo đang tức giận!
Lục Đình Kiêu: "..."
Ninh Tịch không nhịn được cười, Vội Vàng hôn lên mặt bánh bao nhỏ một cái coi như bồi thường: "Thật xin lỗi thật xin lỗi! Bảo Bảo đừng có giận mà!"
Lúc này bánh bao nhỏ mới hài lòng, nhóc cầm con dấu của mình lên tiếp tục làm việc.
Đêm khuya, ánh trăng sáng ngời giữa màn đêm lạnh như nước.
Ninh Tịch vì đã uống chút rượu nên tối nay ngủ lại đây.
Nửa đêm, Lục Đình Kiêu như cảm giác được điều gì đó mà vén chăn đứng dậy.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Ninh Tịch ra, quả nhiên bên trong không có ai, trong phòng Tiểu Bảo cũng không thấy cô đâu.
Đang nóng ruột, thì Lục Đình Kiêu nhờ vào ánh trăng sáng ngoài cửa số mà thấy một bóng người mờ ảo ngoài vườn hoa.
Lục Đình Kiêu tiện tay cầm theo một tấm chăn, sau đó Vội vã đi Xuông lâu.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, lay động lá cây trong Vườn chập chờn.
Dưới ánh trăng, Lục Đình Kiêu thấy một cô gái đang ngôi trên Xích đu phía Xa xa, trong tay Vân câm một lon bia.
"Muộn thế rồi sao không ngủ?" Lục Đình Kiêu bước nhanh tới, khoác tấm chăn lên vai Ninh Tịch rồi nắm lấy tay cô xem có bị lạnh không.
"Boss đại nhân!" Vừa thấy người, Ninh Tịch lập tức hóa thân thành con gấu túi ôm chặt lấy cổ Lục Đình Kiêu: "Em vui quá! Vui đến không ngủ được!"
"Vui đến thể sao?" Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu cô, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Ninh Tịch gật gật đầu liên tục, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc: "Tất nhiên là em vui rồi! Khoảng cách em cưới được Bos đại nhân về nhà lại gần thêm một bước!"
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó mới ho nhẹ một tiếng ra vẻ bình tĩnh: "U, đúng là nên Vui!"
/2168
|